Truyện truyền thuyết là loại truyện dân gian, thường có những yếu tố hoang đường, kì ảo kể về các sự kiện và nhân vật liên quan đến lịch sử hoặc giải thích những nguồn góc phong tục cảnh vật địa phương theo quan niệm của nhân dân được lưu truyền từ đời này qua đời khác thông qua cách truyền miệng. Chắc ai cũng đã biết về những truyện truyền thuyết mà ai cũng đã từng nghe kể về những người người anh hùng yêu nước, dám dũng cảm đứng lên chống lại giặc ngoại xâm ra khỏi nước nhà. Một trong những truyện truyền thuyết mà em thích nhất đó là “Thánh Gióng”. Hình ảnh Thánh Gióng là một tượng đài vĩnh cửu nói về một người anh hùng có công chống lại giặc ngoại xâm cứu nước. Thánh Gióng được ra đời vô cùng kì lạ. Sự sinh nở thần kì của Thánh Gióng mà ta vẫn thường được thấy trong những truyền truyền thuyết, cổ tích mà ta hay nghe, đã được kể. Câu chuyện của Thánh Gióng rất hấp dẫn với người với những chi tiết ly kỳ mang tính hoang đường, kì ảo, không có thật nhưng lại rất lôi cuốn, có sức hút người đọc, người nghe vô cùng mảnh liệt. Tục được truyền vào đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão chăm chỉ làm ăn và có tiếng là phúc đức. Tuy tuổi đã cao, nhưng hai ông bà vẫn chưa có con. Hai ông bà luôn ao ước có một đứa con. Một hôm nọ, bà ra đồng trong thấy một vết chân rất to, bà thấy lạ liền đặt bàn chân mình lên ướm thử để xem thua kém bao nhiêu. Không ngờ về nhà bà mang thai. Nhưng không phải mang thai chín tháng mười ngày mà là mười hai tháng sinh và mười hai tháng sau sinh được một đứa bé mặt mũi khôi ngô, đặt tên là Gióng. Nhưng lạ thay! Đứa trẻ cho đến khi lên ba vẫn không biết nói, biết cười, cũng chẳng biết đi, cứ đặt đâu thì nằm đấy, chỉ nằm im lặng. Bấy giờ có giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi nước ta, gây nên bao tội ác, dân chúng vô cùng lầm than, khổ sở. Chúng rất tàn ác, đi đến đâu là cướp bóc, chém giết, tàn phá đến đấy. Thế giặc mạnh, nhà vua bèn sai sứ giả đi khắp nới rao tìm người tài giỏi cứu nước. Sứ giả đã đi đến nhiều nơi để tìm kiếm người tài giỏi giúp nước, đi đến đâu sứ giả cũng rao: “Loa loa loa, nhà vua cần người có tài giúp vua đánh giặc, ai có tài, có sức xin hãy ra sức giúp vua chống giặc”. Một hôm, sứ giả liền đi qua làng Gióng. Đứa bé nghe tiếng rao của sứ giả bỗng dung cất tiếng nói: “Mẹ ơi, mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con”. Tiếng nói ấy không phải là tiếng nói bình thường, tiếng nói đầu tiên được cất lên ấy là tiếng nói của lòng yêu nước, lòng thương dân, muốn cứu nước khỏi giặc ngoại xâm. Bà ngạc nhiên, nhưng chuyện chuyện quốc gia đâu phải là trò đùa của một đứa trẻ con, nhưng Gióng vẫn kiên quyết đáp: “Xin mẹ hãy tin tưởng con, con sẽ ra trận đánh giặc giành lại nước nhà”, bà suy nghĩ một lúc liền chạy ra kể lại những chuyện đã xảy ra cho sứ giả và mời sứ giả vào nhà. Lúc đầu, sứ giả hoài nghi lời kể của bà lão, dù sao Gióng cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng cuối cùng sứ giả cũng quyết định tin lời của cậu bé. Đứa bé bảo: “Xin ngày về tâu với đức vua, rèn cho tôi một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tắm áo giáp sắt, tôi sẽ phá tan lũ giặc này. Sứ giả tức tốc trở về kình thành để tường thuật lại cho nhà vua. Càng lạ hơn nữa, từ sau hôm gặp sứ giả, Gióng lớn nhanh như thổi. Cơm ăn mấy cũng không no, áo vừa mặc xong đã căng đứt chỉ. Hai vợ chồng làm ra bao nhiêu cũng không đủ nuôi con, đành phải nhờ chạy nhờ bà con, làng xóm. Người dân ở khắp nơi đỗ xô góp lương thực cho cậu bé có sức đánh giặc, ai cũng muốn Gióng lớn nhanh đánh giặc cứu nước, chén dĩa chất cao như núi. Giặc đã đến chân núi Trâu. Thế nước lăm nguy, người người hoảng hốt. Đến ngày hẹn với sứ giả, sứ giả đem ngựa sắt, roi sắt, áo giáp sắt đến. Cậu bé bỗng đứng dậy, vươn vai trở thành một tráng sĩ mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt. Tráng sĩ bước lên yên ngựa, vỗ vào mông ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi, nhảy lên mình ngựa. Ngựa phun lửa, tráng sĩ thúc ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, đón đầu chúng, đánh giết hết lớp này đến lớp khác, giặc chết như rạ. Gióng đánh đến đâu, ngựa sắt phun lửa đến đấy. Bỗng roi sắt gãy. Tráng sĩ bèn nhỗ những cụm tre cạnh đường quật vào giặc. Tre vung đến đâu, quân thù ngã sặp đến đấy. Giặc tan vỡ. Đám tàn quân giẫm đạp lên nhau chạy trốn. Tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc Sơn, đến đây, một mình một ngựa, Gióng lên đỉnh núi, cởi giáp sắt bỏ lại, vái tạ mẹ rồi cả người lẫn ngựa từ từ bay lên trời. Vua nhớ công ơn phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ ngay ở quê nhà. Chiến công của Gióng còn để lại cho quê hương nhiều chứng tích địa danh,, sản vật, … mà đời sau kể lại rằng, những bụi tre đằng ngà ở huyện Gia Bình vì ngựa phun lừa bị cháy mới ngả màu vàng óng, còn những vết chân ngựa nay đã thành những ao hồ liên tiếp. Người ta còn nói khi ngựa thét ra lửa đã thiêu cháy một ngôi làng, cho nên làng đó về sau được gọi là làng cháy. Nhiều đời sau, truyền thuyết về người anh hùng chống giặc ngoại xâm vẫn được lưu giữ và truyền tụng lại từ thế hệ này sang thế hệ khác. Có thể thấy, những chi tiết kể về Gióng là cách mà dân gian tưởng tượng ra để nhân vật của mình trở thành phi thường. Nhân dân muốn tạo ra những nét kì lạ, biểu hiện niềm yên mến, sự tôn kính với nhân vật và tin rằng nhân vật đã ra đời kì lạ thì tất nhiên cũng lập chiến công kì lạ, Thông qua hình ảnh Thánh Gióng nhân dân ta muốn gửi gắm ước mơ về hình ảnh một người anh hùng giúp nhân dân diệt giặc, cứu nước. Thánh Gióng là một tượng đài bất hữu về sự trưởng thành, về lòng yêu nước thương dân.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247