Câu 1;
bài làm
Bình minh trên quê em thật đẹp. Ở phía đằng đông, ông mặt trời đã thức giấc. Bầu trời buổi sáng trong xanh như một chiếc gương khổng lồ. Những cơn gió mang theo hơi sương lạnh, vẫn nghịch ngợm mà chạy trốn khắp khu vườn làm bầy lá phải xôn xao.Bầu trời trong xanh như đôi mắt trẻ thơ ngỡ ngàng trước muôn vần sự kì diệu của tạo hóa. Tiếng chim ríu rít tràn ngập khắp không gian. Chị gió vừa thức giấc nên vẫn còn làm biếng. Chỉ một lúc sau, một quả cầu khổng lồ có màu đỏ đang nhô lên từ phía đằng đông. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên vào sớm bình minh đẹp tuyệt vời.Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên vào sớm bình minh đẹp tuyệt vời.Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên vào sớm bình minh đẹp tuyệt vời.tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên vào sớm bình minh thật tuyệt.
Câu 2:
bài làm
bố em làm công tác xa nhà ,hôm nay mới có dịp về thăm nhà.em phụ giúp mẹ làm những công việc nhỏ.Hôm ấy là cuối tuần. Chúng em sum họp với nhau ngồi vào bàn. Theo ý nguyện của em, khi em thi xong, mẹ sẽ làm bữa tối thật tịnh soạn. Và đúng như lười hứa, hôm ấy, mẹ bưng ra bàn những món em rất thích. Gà chiên, khoai chiên, thịt sườn chua ngọt, súp, mì xào bò…Những món ăn ấy được bày trên bàn rất bắt mắt. Mùi hương thơm cùng với những màu sắc khác nhau làm bàn ăn của cả gia đình trông thật bắt mắt.
Trong lúc mẹ đang nấu em nỡ tay làm rơi chiếc đĩa mà mẹ quý nhật em lấy chổi quét vào gầm bàn lúc bố đi vào vô tình đụng vào mảnh vỡ và chảy máu.thấy thế em nói dối mẹ là em gái làm .hôm sau bố dọn nhà lau lại camera rồi chếch lại cam thì phát hiện em làm .Thấy thế bố em hỏi em có phải em làm không.
Em khóc nức nở nói rằng là em làm vỡ.sau lần đấy em .Em cảm thấy rất hối hận vì ko nhận tội sớm hơn.Qua lần mắc lỗi này em sẽ rút kinh nghiệm và sẽ không bao giờ làm điều gì khiến bố mẹ phải bận tâm hay phiền lòng nữa.
Cánh đồng quê em vào buổi sáng thật thanh bình. Mặt trời vén màn mây, ló ra, rót tia nắng vàng tươi xuống trần gian. Những chị mây hồng, mây trắng trôi. Mấy giọt sương còn đọng trên lá trông giống như những viên pha lê, đẹp tuyệt vời. Nhìn từ xa, cánh đồng như giải lụa mìn màng. Ghi gió thoảng qua làm nhg cây lúa ngả đầu vào nhau như đang thì thầm nói chuyện. Chú chim én vui đùa tinh nghịch như những đứa trẻ mới lên 3. Em rất yêu quý cánh đồng quê em
Câu2
Mỗi chúng ta ai cũng từng một lần phạm sai lầm. Dù vô tâm hay cố ý, sai lầm ấy đều có thể làm tổn thương đến những người xung quanh. Ngày còn bé, em cũng từng gây ra một lỗi lầm mà đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ như in. Đó là một hành động ngang bướng trong bữa cơm chiều của gia đình em.
Suốt một ngày dài, điều em mong chờ nhất chính là bữa cơm sum họp mỗi buổi chiều. Khi ấy, cả nhà em sẽ quây quần bên mâm cơm, ấm áp và vui vẻ. Khi ấy, em học lớp 3, tiếng trống tan trường vừa vang lên, em liền tạm biệt các bạn để về nhà. Cánh cổng nhà thân quen hiện ra trước mặt, em tung tăng nhảy chân sáo vào nhà. Nhưng ngoài sự trông mong của em, bố mẹ em đều không ở nhà. Thay vào đó, em thấy chiếc làn màu đỏ lấm chút bùn đất để ngoài cửa, bên cạnh còn có một quả bưởi to. Em xịu mặt xuống. Đúng lúc đó, bà ngoại xuất hiện trước mắt em, bà mặc bộ quần áo màu nâu đã bạc, khuôn mặt đầy nếp nhăn nở một nụ cười:
- An đã về rồi à con? Bà nấu cơm xong rồi, đợi bố mẹ về là dọn cơm ăn ngay.
Em trai cũng không ở nhà nên em cho rằng bố mẹ đã đưa nó đi chơi, cảm giác ghen tị khiến em nảy sinh thái độ xấu, em không tả lời bà mà đi thẳng vào phòng.
Một lát sau, bố mẹ về, em trai em cầm trong tay con gấu nhỏ, cười toe toét. Cho rằng mình đã đoán đúng, mẹ có nói thế nào em cũng không ra giúp bà dọn cơm. Bà ngoại thấy thế chỉ cười hiền hậu, bà bảo cứ để bà làm, không mấy khi bà lên nhà em. Cả bữa cơm, em chỉ giữ khư khư cái bát, bố mẹ chỉ chăm lo dỗ dành em trai đang khóc vì nó không chịu ăn. Bà ngoại cứ liên tục bảo em đưa bát bà gắp thêm cái này cái kia. Tiếng gào khóc của trẻ con và những lời dỗ dành ngon ngọt của bố mẹ cứ đan xen. Lúc bà định lấy bát em để thêm cơm, em chợt gạt phắt tay bà ra, bát cơm rơi xuống đất, “choang” một cái vỡ tan, những hạt cơm trắng rơi vương vãi khắp mặt đất.
Đôi đũa gỗ cũng bắn xuống, một cái rơi ở trên mâm cơm, một cái rơi xuống đất. Đôi tay gầy guộc của bà ngoại đang giơ lên chợt run run. Em trai em nín khóc, không khí bàn ăn bỗng trầm hẳn xuống. Rồi mẹ vung tay “chát”, má bên phải em chợt đau nhói. Em nhìn chằm chằm mẹ, hét lên:
- Con ghét mẹ, ghét em, ghét tất cả mọi người.
Rồi đứng dậy chạy vào phòng đóng chặt cửa. Mặc kệ bụng đói, em ngồi trên giường, uất ức khóc. Khóc đến khi mệt lả người, em ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm, em mơ màng thấy cửa phòng mở, bà ngoại bưng một bát cháo nóng hổi, lay em dậy. Bà ân cần bảo:
- Dậy ăn cháo rồi ngủ, bụng đói đi ngủ sẽ bị đau dạ dày.
Lúc ấy, sự bướng bỉnh đã dịu xuống, em chợt thấy mình đã hỗ với bà nên ôm bà khóc nấc lên. Bà vuốt mái tóc mềm mại của em, hình như bà thở dài. Bà bảo em trai đang ốm nên bố mẹ đưa nó đi khám, nó khóc không chịu ăn nên mẹ mới tức giận như vậy, mẹ không cố ý đánh em. Em chợt thấy ân hận vô cùng, lí nhí xin lỗi bà vì thái độ của mình.
Đêm hôm ấy, bà ôm em ngủ. Em càng hối hận hành động của mình với bố mẹ, với em trai và với bà ngoại. Em rụt rè xin lỗi mẹ, mẹ cũng ôm em, vỗ về. Em vẫn nhớ khi ấy mẹ nói:
- Mẹ đánh con, mẹ xin lỗi. Bà ngoại lặn lội từ quê lên để chăm sóc con, sợ em ốm bố mẹ sẽ không để ý đến con. Con không được hư như thế với bà.
Lời dặn ấy đã in sâu vào tâm trí em. Sau đó, em ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn. Mọi người không bao giờ nhắc lại câu chuyện nhưng bữa cơm chiều hôm ấy vẫn mãi mãi là kí ức khó quên đối với em, nhắc nhở em về một lỗi lầm mà mình đã gây ra.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247