Ông đi làm cả ngày, chỉ có thời gian rảnh rỗi vào buổi tối nên sáng nào trước khi đi làm ông cũng mua báo để ở nhà.
Tối tối,sau bữa cơm,ông ngồi đọc báo. Ông coi đọc báo cũng như một công việc, cần tập trung và nghiêm túc. Vì vậy, khi đọc ông rất cần yên tĩnh. Ông ngồi bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, ở đó thoáng mát và tĩnh lặng. Mỗi tối,ông dành cả tiếng đồng hồ để xem tin tức. Những tờ báo hay được ông em quan tâm là tờ báo Lao động, An ninh, Tuổi trẻ….và không thể thiếu tờ báo Thể thao.
Trước lúc đọc báo,ông lấy từ trong ngăn bàn cái kính trắng, mắt không được tốt khiến ông cần có sự trợ giúp. Lần lượt,ông đọc từng tờ một. Tờ báo nào ông cũng mở nhanh tất cả các trang xem có tin tức gì nóng hổi, rồi lại lần lượt xem kĩ từ đầu. Ông rất quan tâm đến những sự kiện nổi bật diễn ra trong ngay nên mục đó được ông rất chú ý. Nhìn dáng ông ngồi ngay ngắn,gương mặt nghiêm túc y như khi làm việc vậy. Đôi mắt ông dõi chăm chú từng dòng,từng dòng một. Đôi lông mày rậm của ông thỉnh thoảng nhíu lại. Những nếp nhăn trên trán lúc co lại lúc giãn ra như suy tư, băn khoăn điều gì. Có lẽ mẫu tin nào đó khiến ông bứt rứt nên bố đưa tay lên vò vò mái tóc khiến nó rối tung. Những lúc đọc được tin gì tâm đắc, khuôn mặt ông giãn ra dễ chịu, một nụ cười nở khẽ trên môi. Những mẫu chuyện cười làm cho ông thư giãn hơn,thi thoảng tự nhiên bố nói to lên"hay", khiến cả nhà bụm miệng cười. Tờ báo không thể bỏ qua của ông là tờ Thể thao. Mặc dù đã theo dõi tin trên tivi nhưng ông muốn xem họ bình luận, nhận xét thế nào về các trận đấu,về các cầu thủ…. Vì thế, đây là giờ phút ông say sưa nhất. Bàn tay ông đặt lên bàn, mấy ngón tay gõ gõ nhẹ, cái đầu gật gù vẻ tâm đắc lắm. Mẹ bảo em mang nước cho ông. Em bưng lên để bên cạnh nhưng ông vẫn không để ý,cứ mải miết đọc… Một giờ trôi qua với biết bao cảm xúc. Sau khi "giải quyết" xong các tờ báo,ông thở một hơi nhẹ nhõm. Ông gấp lại các tờ báo một cách gọn gàng rồi đặt lên cái kệ gần đó, xếp theo vị trí đã định. Ông đứng dậy,bỏ đôi kính trên mắt xuống và vặn mình mấy cái…ông ra ngoài nói chuyện với mọi người. Nếu có tin tức gì hay ông kể lại cho cả nhà nghe, bàn tán sôi nổi. Nhiều khi không biết ông đang nói về vấn đề gì nhưng nhìn ông hào hứng thì ai nấy đều lắng nghe.
Em thích nhất là được nhìn ông ngồi đọc báo mỗi tối. Có lẽ bởi vì cách đọc báo đặc biệt nhưng như vậy mới là ông của riêng em.
Xin lỗi vì tôi làm hơi lâu
Tuổi thơ em là cánh diều biếc, là đám mây xanh cuộn vòm trên nền trời xanh thẳm chứa chan bao hồi ức, kỷ niệm đẹp vô vàn. Và với em kỉ niệm đẹp nhất đó là những ngày tháng được sống cùng ông, những lúc non dại tựa đầu nghe ông đọc báo.
Em được sinh ra trong một gia đình công chức nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Cuộc sống mưu sinh của gia đình cũng khá vất vả nên từ nhỏ em đã được bố mẹ gửi về sống cùng ông bà ở quê. Ở đó em đã có những kỉ niệm đẹp không thể nào quên được.
Ông em năm nay đã ngoài 70 tuổi, tóc bạc và làn da in hằn những nếp nhăn của năm tháng. Ông mang trong mình sự cần mẫn, tỉ mỉ và vô cùng trách nhiệm. Ông luôn sống và làm gương cho những người xung quanh bởi vậy từ lâu mọi người đã coi ông làm hình mẫu để răn dạy con cái, để mọi người noi theo.
Cũng như bao người khác ông có thói quen dậy sớm tập thể dục. Ông bảo tập thể dục tốt cho sức khỏe và nhắc nhở em cũng nên chăm tập thể dục. Sau khi tập thể dục và ăn sáng xong ông bắt đầu đọc báo. Em không biết có phải sở thích của ông là đọc báo hay không tuy nhiên sự thật bây giờ không thể chối cãi đó là việc đọc báo đã trở thành thói quen của ông.
Ông nhẹ nhàng cầm tờ báo trên tay, ông đọc to rõ ràng từng chữ một cho cả em nghe nữa. Vầng trán cao cao cùng đôi mắt của ông lúc thì lộ vẻ băn khoăn lúc thì rướn lên cao, khi thì trùng xuống. Ông tỏ rõ thái độ với từng tin tức, cái nào phải trái đúng sai ông đều phân tích rõ từng chút một. Thỉnh thoảng đang đọc ông lại dừng lại, đôi mắt ông trùng xuống vừa buồn vừa lo lắng, có lẽ ông đang lo lắng và băn khoăn về một số việc làm xấu đáng lo ngại.
Ông dạy em đọc, hằng ngày đưa em đến trường. Tình cảm của hai ông cháu rất thân thiết. Em chẳng biết còn được ở bên ông bao lâu nữa, có thể ngày mai ngày kia nữa thôi bố mẹ lại đón em lên Hà Nội và phải rời xa ông thì buồn biết mấy. Vì vậy em tự nhủ mình phải trân trọng những phút giây còn được ở bên cạnh ông, chăm chỉ học tập và giúp đỡ ông việc vặt.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247