Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Mọi người chọn nhé nếu trả lời hết em cho...

Mọi người chọn nhé nếu trả lời hết em cho câu trả lời hay nhất +Tim+5 Sao 1)Hãy kể lại một câu chuyện cổ tích hoặc truyền thuyết mà em đã học hoặc nghe kể. 2)

Câu hỏi :

Mọi người chọn nhé nếu trả lời hết em cho câu trả lời hay nhất +Tim+5 Sao 1)Hãy kể lại một câu chuyện cổ tích hoặc truyền thuyết mà em đã học hoặc nghe kể. 2)Hãy viết một đoạn văn ngắn khoảng sáu dòng nêu cảm nhận về vẻ đẹp của quê hương em. 3) mỗi chúng ta đều có những kỷ niệm những kỷ niệm đó có thể là vui là buồn thậm chí là làm chúng ta thay đổi cả một thói quen em hãy viết một bài văn kể về một trải nghiệm đáng nhớ của mình với thầy cô hay bạn bè 4)Truyền thuyết hoặc một truyện cổ tích đã học bằng lời văn của em

Lời giải 1 :

Đề 1:

 Ngày xưa có một người con trai thần Long Nữ tên là Lạc Long Quân thuộc giống rồng. Thân ở dưới nước và ở cả trên cạn, sức khỏe vô địch, có nhiều phép lạ. Thần giúp dân trừ yêu quái, dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi và ăn ở.

      Ở vùng núi cao phương Bắc, có nàng Âu Cơ thuộc dòng hạ Thần Nông, xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đến thăm vùng đất Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lại. Hai người gặp nhau, yêu nhau và trở thành vợ chồng.

       Ít lâu sau Âu Cơ mang thai và sinh ra một cái bọc trăn trứng, nở ra trăm người con, người nào cũng đều hoàn hảo, đẹp lạ thường.

Lạc Long Quân vì nhớ mẹ và không quen ở trên cạn nên đành từ biệt Âu Cơ và đàn con trở về Thuỷ Cung.

Âu Cơ ở lại nuôi đàn con, tháng ngày chờ đợi Lạc Long Quân trở lại, nhưng nỗi nhớ chồng khiến nàng buồn tủi. Cuối cùng nàng gọi chồng lên than thở:

- Sao chàng đành bỏ thiếp mà đi, không cùng thiếp nuôi đàn con nhỏ?

Lạc Long Quân nói:

- Ta vốn ở miền nước thẳm, nàng thì ở chốn núi cao, nhiều điều khác nhau, khó mà ở cùng nhau một nơi được lâu dài được. Nay ta đưa năm mươi con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương. Khi có việc gì cần giúp đỡ lẫn nhau, đừng quên lời hẹn, đây là giao ước của vợ chồng, con cái.

Âu Cơ ưng thuận. Trước khi đưa năm mươi con lên núi, nàng nói với chồng:

- Thiếp xin nghe lời chàng. Vợ chồng ta đã sống với nhau thắm thiết, nay phải chia hai, lòng thiếp thật là đau xót.

Lạc Long Quân cũng cố nén nỗi buồn trong buổi chia li, chàng khuyên giải vợ:

- Tuy xa nhau nhưng tình cảm đôi ta không hề phai nhạt, khi nào cần chúng ta lại gặp nhau.

Âu Cơ vẫn quyến luyến, rồi buồn bã nói:

- Thiếp rất nhớ chàng và thương các con, biết đến khi nào chúng ta mới gặp nhau.

Lạc Long Quân nắm chặt tay vợ, an ủi:

- Nàng đừng làm mủi lòng ta. Xa nàng và các con lòng ta cũng đau lắm! Âu cũng là mệnh trời, mong nàng hiểu và cảm thông cùng ta.

Âu Cơ và các con nghe theo lời cùng nhau chia tay lên đường.

Lạc Long Quân và các con về nơi biển cả, Âu Cơ đưa các con về đất Phong Châu. Người con trưởng được tôn lên làm vua, lấy hiệu là Hùng Vương, đặt tên nước là Văn Lang.

       Cũng bởi sự tích này mà người Việt Nam ta đều luôn tự hào mình là dòng dõi con Rồng cháu Tiên, coi tổ tiên mình là vua Hùng.

Đề 2:

Em sinh ra và lớn lên tại Hà Nội - một thành phố tuyệt đẹp. Hà Nội nổi tiếng với những khu phố cổ, những món ăn ngon. Thời tiết ở Hà Nội có bốn mùa rõ rệt: xuân, hạ, thu, đông. Mùa xuân tiết trời ấm áp. Hè qua với cái nắng nóng chói chang. Khi mùa thu đến, thời tiết mát mẻ và se lạnh. Còn mùa đông, trời rét đậm. Đó là những nét đặc trưng nổi bật về thời tiết khiến Hà Nội không thể nhầm lẫn với thành phố khác. Ở Hà Nội có một ngôi chùa có kiến trúc độc đáo, đó là chùa Một Cột. Ngoài ra, cũng có rất nhiều khách sạn thiết kế rất đẹp và lâu đời. Những năm gần đây, em còn thấy rất nhiều tòa nhà cao tầng, trung tâm thương mại mới được xây dựng khiến Hà Nội trông hiện đại hơn nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp cổ kính trước đây của thủ đô. Em rất yêu Hà Nội, quê hương của mình.

Đề 3:

Mỗi người bạn trong đời luôn là điều quý giá mà chúng ta có được. Bạn bè luôn đồng hành và cùng ta học tập, vui chơi, chuyện trò, san sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Và điều khó quên nhất chắc có lẽ là những kỉ niệm mà chúng ta có cùng người bạn ấy. Em cũng có một kỉ niệm vô cùng thú vị và đầy cảm động với người bạn thân.

Người bạn ấy tên là Lan, chúng em quên nhau trong dịp hoạt động đội liên trường. Chúng mình sống ở hai xã khác nhau nhưng khoảng cách ấy không làm giảm đi sự thân thiết và tình cảm hài đứa dành cho nhau. Thỉnh thoảng, em vẫn thường đạp xe qua nhà Lan để học tập lẫn nhau và vui chơi.

Hôm đó, là sinh nhật em, mọi người đã đến đông đủ nhưng mãi vẫn không thấy Lan đâu. Mình rất lo lắng cho cậu ấy, dù vui vẻ cùng những người bạn trong lớp mà dạ vẫn bồn chồn không yên. Cứ đinh ninh là Lan đến trễ nhưng đến cuối tiệc sinh nhật, khi mọi người đã dần về hết mà Lan cũng chưa đến,  mình trách Lan vì là bạn thân mà  lại quên đi ngày sinh nhật mình mặc dù trước đó mình có gửi lời mời tới cậu ấy.

Đang buồn lòng thì có tiếng chuông của réo, mình chạy ra mở cửa thì thấy Lan đứng đó. Em nhanh chóng mời Lan vào nhà, vừa lo lắng hỏi:

- Sao cậu tới muộn thế này? Cậu đi bộ tới nhà tớ à?

Lan khẽ gục đầu tỏ sự đồng ý rồi bảo:

- Tớ đi trên đường thì xe bị hư, quanh đó không có quán lại sợ trễ nên tớ gửi xe nhà người quen rồi nhanh chóng đi bộ tới. Vậy mà lại trễ mất tiệc của cậu rồi. Mình xin lỗi.

Giờ em mới hiểu ra mọi chuyện, hoá ra em đã trách lầm cô bạn ấy. Mở hộp quà Lan tặng, em càng xúc động hơn khi đó là hai quả xoài lớn.

Lan bảo:

"Cậu còn nhớ không, đây là hai quả xoài mà lần xuống nhà tớ chơi cậu đã bảo là rất thích chúng đấy. Hồi đó nó còn nhỏ mà giờ nó lớn thế này rồi đấy. Đây là món quà tớ đã chăm sóc và dành riêng cho cậu đấy"

Em lúc ấy xúc động đến rơm rớm nước mắt, Lan vẫn như vậy, vẫn chu đáo và tận tâm, luôn quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất. Em ôm Lan rồi cảm ơn cậu ấy trong hạnh phúc vô bờ.

Bên cạnh Lan, em luôn cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ấy. Cho đến bây giờ, hai đứa may mắn được học chung lớp khi vào cấp hai, chúng em lại ngày càng thân thiết hơn. Hy vọng tình bạn chúng em sẽ mãi bền lâu.

Đề 4:

Các bạn có biết vì sao nhân dân ta tự xưng là con Rồng cháu Tiên hay không? Điều đó có liên quan đến câu chuyện sau đây:

“Ngày xửa, ngày xưa từ lâu lắm rồi, ở vùng đất Lạc Việt, nay là Bắc Bộ nước ta có một vị thần. Thần là con của Thần Long Nữ, tên là Lạc Long Quân. Thần mình rồng sức khỏe vô địch, thường sống ở dưới nước. Thần giúp dân giệt trừ yêu quái như Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh… Thần còn dạy dân cách trồng trọt, chăn nuôi và dạy dân cách ăn ở sao cho đúng nghĩa.. Khi làm xong thần trở về Thủy cung sống với mẹ lúc có việc cần mới hiện lên.

Bấy giờ, ở vùng núi cao phương Bắc, có vị tiên xinh đẹp tuyệt trần là con gái Thần Nông tên là Âu Cơ. Nàng nghe nói ở vùng Lạc Việt có nhiều hoa thơm cỏ lạ bèn tìm đến thăm. Lạc Long Quân và Âu Cơ gặp nhau đem lòng yêu nhau rồi trở thành vợ chồng chung sống ở Long Trang. Chung sống với nhau được chừng một năm, Âu Cơ mang thai. Đến kì sinh nở, Âu Cơ sinh ra một cái bọc trăm trứng, trăm trứng nở ra một trăm đứa con da dẻ hồng hào. Không cần bú mớm mà vẫn lớn nhanh như thổi mặt mũi khôi ngô tuấn tú, đẹp đẽ như thần. Cuộc sống hai vợ chồng đã hạnh phúc lại càng hạnh phúc hơn.

Một hôm, Lạc Long Quân chợt nghĩ mình là dòng giống nòi rồng sống ở vùng nước thẳm không thể sống trên cạn mãi được. Chàng bèn từ giã vợ và và con về vùng nước thẳm. Âu Cơ ở lại chờ mong Lạc Long Quân trở về, tháng ngày chờ đợi mỏi mòn, buồn bã. Nàng bèn tìm ra bờ biển, cất tiếng gọi:

- Chàng ơi hãy trở về với thiếp.

Lập tức, Lạc Long Quân hiện ra. Âu cơ than thở:

- Sao chàng bỏ thiếp mà đi, không ở lại cùng thiếp nuôi dạy các con nên người?

Lạc Long Quân bèn giải thích:

- Ta vốn dĩ rất yêu nàng và các con nhưng ta là giống nòi Rồng, đứng đầu các loài dưới nước còn nàng là giống tiên ở chốn non cao. Tuy âm dương khí tụ mà sinh con nhưng không sao đoàn tụ được vì hai giống tương khắc như nước với lửa. Nay đành phải chia lìa. Ta đem năm mươi người con xuống biển, nàng đưa năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản các phương. Khi có việc cần phải giúp đỡ lẫn nhau, đừng bao giờ quên lời hẹn này.

Rồi Lạc Long Quân đưa năm mươi người con xuống nước còn Âu Cơ đưa năm mươi người con lên núi.

Người con trai trưởng đi theo Âu Cơ sau này được tôn lên làm vua và đặt tên nước là Văn Lang, niên hiệu là Hùng Vương. Mỗi khi vua chết truyền ngôi cho con trai trưởng. Cứ cha truyền cho con tới mười mấy đời đều lấy niên hiệu là Hùng Vương.”

Do vậy, cứ mỗi lần nhắc đến nguồn gốc của mình Người Việt chúng ta thường tự xưng là con Rồng cháu Tiên và thân mật gọi nhau là đồng bào vì ai cũng nghĩ mình là cùng một bọc sinh ra cho nên người trong một nước phải thương yêu nhau như vậy. Câu chuyện còn suy tôn nguồn gốc cao quý thiêng liêng của cộng đồng người Việt và tự hào về nguồn gốc của dân tộc mình.

Bạn tham khảo nhé!

#HỌC TỐT#

Thảo luận

Lời giải 2 :

1) Ở trước nhà em có trồng rất nhiều cây tre. Mỗi khi rảnh rỗi, em thường ngồi đếm các đốt của cây tre. Có lần em hỏi ông: “Ông ơi, có cây tre nào có một trăm đốt không ạ?”. Nghe vậy ông bật cười: “Muốn có cây tre trăm đốt thì phải có thần chú cơ.” Nghe vậy em liền quấn lấy ông đòi biết được câu thần chú. Vậy là ông bảo em ngồi xuống rồi kể cho em nghe câu chuyện cổ tích Cây tre trăm đốt. Chuyện kể về một anh chàng thanh niên tuy nghèo khó nhưng rất khỏe mạnh, chịu khó làm lụng. Anh làm đầy tớ cho một ông lão, và được ông ta hứa là nếu chịu khó làm lụng cho nhà lão mà không lấy tiền thì lão sẽ gả cô con gái xinh đẹp của mình cho. Nghe vậy, anh vui lắm, nên ra sức làm lụng mà không lấy dù chỉ một đồng điền công. Tuy nhiên, khi đến lúc cô con gái xinh đẹp trưởng thành thì ông ta đổi ý. Muốn gả cô cho tên phú hộ trong làng. Vì vậy, hắn nói với chàng trai rằng, hãy tìm cho được một cây tre trăm đốt về làm đũa cưới thì mới gả con gái cho. Thế là chàng trai hì hục thi tìm cây tre trăm đốt. thế nhưng chàng tìm mãi, tìm mãi vẫn không tìm được cây tre trăm đốt nào cả. Quá mệt mỏi và tuyệt vọng, chàng ngồi xuống bật khóc tức tưởi. Đúng lúc đó bụt hiện lên, bảo anh hãy chặt một trăm đốt tre và dạy cho anh hai câu thần chú. Câu thần chú “Khắc nhập, khắc nhập” để một trăm đốt tre tự gắn lại với nhau tạo thành cây tre trăm đốt. Câu thần chú “Khắc xuất, khắc xuất” để các đốt tre tự rời nhau ra để tiện di chuyển. Thế là chàng trai mừng rỡ mang tre về nhà. Về đến nơi, chàng thấy trên sân là đám cỗ linh đình thì nhận ra là mình bị lừa. Thế là, chàng vội chạy lại, gọi ông lão lại xem cây tre trăm đốt. Khi lão ta vừa lại gần, chàng đọc ngay “Khắc nhập, khắc nhập” khiến lão bị dính luôn vào cây tre, trở thành đốt tre một trăm linh một. Cả nhà hỗn loạn, đầy tờ tìm mọi cách vẫn không gỡ lão ra được. mãi sau, lão đồng ý gả con gái cho chàng đúng như đã hứa. Chàng không tin ngay, mà bắt lão thề thốt nhiều lần mới thả cho lão xuống. Từ đó, mọi người ai cũng nể phục chàng lắm. Còn chàng thì cưới được cô vợ xinh đẹp, chung sống bên nhau hạnh phúc.

2) Ngày mùa. Vùng nông thôn quê hương em lại náo nhiệt biết bao. Từ tờ mờ sáng, các bác nông dân đã í ới gọi nhau ra đồng. Từng đoàn người nối đuôi nhau ra đồng gặt lúa cho kịp vụ mùa thu hoạch. Trên những cánh đồng, từng bàn thay thoăn thoắt cầm những chiếc liềm gặt lúa trông thật điêu luyện như những nghệ sĩ biểu diễn. Những đứa trẻ được mẹ cho ra đồng bắt châu chấu, cào cào, hoặc tranh thủ lượm những hạt thóc rơi vãi về cho gà, cho vịt ăn. Cảnh ngày mua thật vui vẻ, náo nhiệt. Những đoàn xe lần lượt chở thóc về nhà, hiện rõ trên từng khuôn mặc các bác nông dân là những giọt mồ hôi nhưng bên trong đó lại thể hiện niềm vui trước một vụ thu hoạch được mùa. 

3) Trong đường đời của mỗi chúng ta , lỗi lầm thời tiểu học như một kỉ niệm khó quên của mỗi con người . Cũng như bao người khác , tôi cũng đã có những khuyết điểm khiến thấy cô và cha mẹ phiền lòng . Lần mắc lỗi đó như nhắc tôi để sau này không bao giờ mắc lại nữa . Đây là lần mắc lỗi đáng nhớ nhất khiến tôi không thể quên. Khi bước lên lớp năm , cũng là hành trình cuối cùng của tôi khi bước qua ngưỡng của tiểu học . Tôi háo hức , bước chân nhanh nhẹn tới trường , lúc đó tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì những mơ ước và khát khao tuổi học trò . Khi bước vào lớp , tôi cảm thấy cô giáo mới rất thân thiện và hiền hoà . Làm quen với lớp không khó vì tôi là một người rất hoà đồng . Năm học đó đáng lẽ phải diễn ra rất suôn sẻ đối với tôi nếu như không có sự việc này .

Hôm đó , cô dặn cả lớp phải làm bài tập làm văn về nhà vào 2 hôm thứ bảy và chủ nhật để thứ hai tuần sau cô sẽ kiểm tra . Khi đi học về , tôi dặn lòng rằng tối nay phải về nhà để chuẩn bị bài tập làm văn để hôm sau kiểm tra . Nhưng vì khi mới bước vào bàn học , lúc đó tôi mới chuẩn bị xong bài tập làm văn mà chưa học thuộc thì đám bạn của tôi rủ tôi đi chơi , với tính cách nghịch ngợm của tôi thì những cuộc vui chơi như thế sẽ hấp dẫn tôi bất cứ lúc nào . Tôi liền xin ba mẹ và hứa sẽ học xong bài tập làm văn cô giao vào sáng hôm sau . Nhưng vì mải chơi nên tôi quên học , đến lúc ba mẹ hỏi thì tôi đã nói dối là học rồi và soạn sách vở rồi nhảy tót lên giường và ngủ . Sáng hôm sau tôi đến lớp với tâm trạng lo lắng và sợ hãi , lúc đó tôi đã kể với bạn của mình là tôi chưa học bài tập làm văn . Bạn nhìn tôi mỉm cười và nói với tôi rằng : " Lo gì , cô hiền vậy chúng mình lật vở ra để dưới bàn xem là xong ". Lúc đầu tôi từ chối vì sợ cô phát hiện , nhưng trước sự thách thức của lũ bạn nên hôm đó tôi đã lật . Sau khi thi xong , tôi thở phào nhẹ nhõm vì cô không phát hiện nên đã cảm ơn lũ bạn và tiếp tục cùng tụi bạn qua mặt cô nhiều lần . Đến lúc thi học kì thì tôi liền chuẩn bị ra giấy rồi cũng tụi bạn rong chơi cho đến ngày thi . Lúc đó , hành động lúc đó của tôi không nghĩ sẽ gây ra cho tôi hậu quả lớn làm cho cô phiền lòng . Khi bước vào lớp , tôi nhẹ nhõm và ngồi vào bàn của mình thì tôi phát hiện tò giấy tôi để trong hộp bàn đã bị cô lao công dọn sạch . Lòng tôi lo lắng vì đây là bài văn mà cô đã cho đầu năm mà tôi đã lật . Tôi loay hoay chả biết làm sao nên đã chép một ít của bạn bàn bên , khi bước ra khỏi lớp lòng tôi vẫn thấp thỏm không yên vì hành động dại dột của mình . Đến 2 hôm sau khi có điểm thì tôi phát hiện lũ bạn tôi đều đạt điểm thấp , đến khi cô đọc đên tôi thì dừng . Tôi sợ hãi không nguôi , nhưng lúc đó cô chỉ bảo rằng : "Cuối giờ hôm nay em ở lại nhé" . Cả lớp đều nhìn vào tôi một cách tò mò xen lẫn chút khó hiểu . Hôm đó có mình tôi ở lại lớp , tôi bước lên bàn cô với tâm trạng thấp thỏm . Khi đứng trước cô , tôi tưởng cô sẽ trách mắng tôi nhưng cô chỉ cười hiền hậu và nói " Lần sau nhớ đừng phạm lỗi nữa nhé , cô biết em rất lo lắng nên không thông báo điểm của em với cả lớp , đây là bài văn mà đầu năm cô đã cho cả lớp chuẩn bị , nhưng em lại lật vở nên cô hơi buồn lòng với hành vi của em và các bạn , cả đêm đó cô đã suy nghĩ về cách dạy của mình với học sinh . Cô mong em nên cân nhắc và không phạm lỗi nữa " . Sau đó cô nhìn tôi trìu mến , lúc đó mắt tôi ngân ngấn nước mắt và oà lên khóc . Cô ôm tôi vào lòng , tôi đã nói xin lỗi cô rất nhiều về việc làm của mình . Sau sự việc lần đó tôi đã chăm hơn và quyết tâm bỏ tính ham chơi của mình . Mỗi lần nhớ đến cô thì tôi luôn có một động lực nào đó về trách nhiệm và hành động của tôi làm. Mỗi con người đều có một lần mắc lỗi với thầy cô và thay nhau làm thầy cô buồn lòng . Tôi mong sau câu chuyện này mỗi chúng ta đều có động lực để cố gắng và nghĩ về việc làm sai trái của mình . Khi bước qua ngưỡng tiểu học , tôi luôn nhớ đến cô như một bài học đầu tiên về việc làm và biết suy nghĩ về hành động của mình đối với những hành động sau này .

4)

Trong những câu chuyện cổ tích Việt Nam, thì Sọ Dừa là một trong những câu chuyện hay và ấn tượng nhất mà em được biết.

Câu chuyện kể về cuộc đời với nhiều điều kì lạ của Sọ Dừa. Mẹ chàng nhờ uống nước trong một cái sọ dừa mà mang thai rồi sinh ra chàng. Khi mới sinh ra, chàng có hình dáng kì lạ, mình tròn lông lốc như trái dừa, nên mới được mẹ đặt tên cho là Sọ Dừa.

Tuy bề ngoài kì lạ, nhưng Sọ Dừa rất yêu thương mẹ và ngoan ngoãn. Chàng chủ động xin được đi chăn bò cho phú ông để đỡ đần cho mẹ. Nhờ tài thổi sáo, chàng không chỉ chăn đàn bò không mất con nào, mà còn khiến chúng béo tốt, mũm mĩm. Trong quá trình đó, cô út hiền lành đã phải lòng chàng sau nhiều lần đi đưa cơm.

Thế là, Sọ Dừa nhờ mẹ sang nhà phú ông hỏi vợ cho mình. Điều bất ngờ, là chàng đã chuẩn bị đầy đủ những sính lễ mà phú ông yêu cầu, để cưới được con gái ông ta. Đến ngày, điều ngạc nhiên hơn nữa đã xảy ra, khi Sọ Dừa tổ chức đám tiệc linh đình, với kẻ hầu người hạ tấp nập. Còn chàng thì trở về lốt người, khôi ngô tuấn tú.

Sau khi kết hôn, Sọ Dừa chăm chỉ dùi mài kinh sử và thi đỗ trạng nguyên. Ít lâu sau, chàng còn vinh dự được nhà vua tin tưởng, cử đi sứ. Điều này khiến cho hai cô chị của vợ chàng ghen ăn tức ở, quyết hãm hại em. Hai ả ta mời cô em gái đi chơi thuyền, rồi đẩy em xuống sông, nhằm cướp chồng. Nhưng may thay, nhờ những đồ vật mà Sọ Dừa trước khi đi dặn luôn mang theo, mà cô út sống sót trên hoang đảo. Rồi một ngày, tàu của quan trạng đi qua, gặp được vợ và đón về nhà.

Cuối cùng, người tốt như Sọ Dừa và cô út được sống hạnh phúc bên nhau. Còn kẻ xấu xa, nham hiểm như hai cô chị, thì phải bỏ đi biệt xứ. Đó cũng chính là ước mơ của nhân dân ta ngày xưa, về một xã hội công bằng, hạnh phúc.

#Chucbanhoctot

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247