Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 50đ nên cóa tâm xíu nha đừng chép mạng copy...

50đ nên cóa tâm xíu nha đừng chép mạng copy mạng = bão 1* ( tất cả câu trả lời ) Đề bài : Sẻ mẹ thường dặn các con mình: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Như

Câu hỏi :

50đ nên cóa tâm xíu nha đừng chép mạng copy mạng = bão 1* ( tất cả câu trả lời ) Đề bài : Sẻ mẹ thường dặn các con mình: “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Nhưng có một chú sẻ nhỏ bướng bỉnh không nghe lời mẹ, khi tập bay gặp thất bại mới hiểu lời khuyên của mẹ. Câu chuyện xảy ra như thế nào? Em hãy tưởng tượng và kể lại.

Lời giải 1 :

      Trong khu rừng nọ có một gia đình nhà chim sẻ , sóng vàng , khỉ nâu cùng muôn loài sống rất thân thiết với nhau . 

     Gia đình nhà Sẻ sống trong khu rừng này từ bao giờ, Sẻ Em không biết nữa. Từ khi ra đời, Sẻ Em đã thấy mọi người thật gần gũi và thân thiết với mình . Sẻ Mẹ chăm sóc các con rất chu đáo. Anh em Sẻ chẳng thiếu thứ gì. Hôm thì những hạt thóc vàng ươm . Hôm thì nắm kê béo ngậy. Có hôm lại là chú cào cào... Khi anh em nhà sẻ đã cứng cáp, mẹ dành thời gian dạy chúng tập bay. Bao giờ mẹ cũng nhắc đi nhắc lại cái câu “Có công mài sắt có ngày nên kim”. Sẻ Em nghĩ bụng : “Họ nhà chim thì ai mà chẳng biết bay. Cứ có cánh là bay được tất, cần gì phải tập !”         
    Nghĩ thế nào thì làm thế đó, những buổi tập bay, mặc cho mẹ dỗ dành thế nào, Sẻ Em cũng tìm cớ để trốn tránh. Nào là đau bụng. Nào là nhức đầu. Rồi lại đau cánh nữa chứ. sẻ Anh thì ngược lại, luôn luôn nghe lời mẹ, cần mẫn tập bay. Hài lòng về Sẻ Anh bao nhiêu, mẹ lại buồn vì Sẻ Em bấy nhiêu. Nhưng Sẻ Em đâu có bận tâm. Chiều con, Sẻ Mẹ cũng không ép.

    Thời gian trôi qua. sẻ Anh đã bay thành thạo, theo mẹ kiếm mồi còn Sẻ Em chỉ thảnh thơi nằm trong tổ đợi mẹ và anh kiếm mồi về  . Nhưng nằm mãi rồi cũng chán. Nghe anh kể những chuyện lí thú ở bên ngoài, Sẻ Em cũng thấy thèm. “Phải bay ra ngoài thôi”, sẻ Em nghĩ bụng. Một buổi sáng nọ, đợi mẹ và anh bay đi kiếm mồi, Sẻ Em lần ra cửa tổ. Cả một thế giới mới lạ mở ra trước mắt chú. Này là chị Sóc nâu chuyển cành nhanh thoăn thoắt. Này là mẹ con nhà bác Nhím già xù lông tua tủa trông thật buồn cười. Sẻ Em muốn được ra khỏi tổ. Phải bay mới được. Nhưng bay như thế nào. Sẻ Em đâu biết. Có lẽ chỉ xoè cánh ra là được chứ gì ! Dễ quá ! Sẻ Em đến sát mép tổ, xoè cánh ra, ngỡ là mình sẽ được vi vu giữa bầu trời cao rộng kia. Nào ! Bắt đầu nhé ! Sẻ Em nhắc chân ra khỏi tổ. Chưa kịp định thần thì đã rơi bệt xuống đất. “Ôi đau quá ! Đau quá !”. Sẻ Em rên rỉ. Bác Nhím và chị Sóc vội vã chạy tới. Sẻ Em đã bị gãy một bên cánh. Khi về tổ, biết chuyện. Sẻ Mẹ cuống quýt lên. Thương sẻ Em quá. Sẻ Mẹ cứ khóc mãi.


    Chỉ sau một tuần, vết thương của Sẻ Em đã lành lặn. Sẻ Mẹ quyết định tập cho Sẻ Em bay. Lúc này thì Sẻ Em mới thấy rằng để bay được đâu phải dễ. Một hôm. Hai hôm. Chỉ mỗi động tác dang cánh để giữ thăng bằng thôi mà sao khó thế. Người Sẻ cứ đau ê ẩm , chao ôi , cánh của sẻ em đã gãy rồi . Nằm dưỡng thương ở nhà, trong lòng chú sẻ con đáng thương dâng lên một nỗi đau xót và ân hận. Nó nghĩ :

   - Chỉ tại mình chủ quan, muốn được bay thật nhanh mà không cần phải tập nên mới ra thế này. Từ nay, mình chỉ nằm bẹp trong tổ với đôi cánh tật nguyền trong khi sẻ anh được bay lượn giữa bầu trời bao la.

    Nghĩ đến đó, nó bật khóc nức nở. Sẻ mẹ nhẹ nhàng cham cánh an ủi tôi, rồi mẹ kể tôi nghe chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim”.chuyện “Có công mài sắt, có ngày nên kim” Mấy hôm sau, sức khỏe của tôi dần hồi phục. Mẹ dạy tôi bay từng bước, từng bước một. Sau một thời gian kiên trì luyện tập, tôi đã biết bay và bay được thành thạo. Tôi bay trên bầu trời trong xanh chiêm ngưỡng những vẻ đẹp của quê hương,  


    Một tháng trôi qua. Sẻ Em quen dần với bài tập luyện của mẹ. Chú không còn thấy chán nản nữa. Thú nhất là lúc nâng mình lên, bay bổng trên không trung, hay được nhảy chuyền từ cành này sang cành khác. Sẻ Mẹ luôn miệng nhắc: “Cẩn thận nhé con ! Khéo ngã đấy !”. Giờ thì Sẻ Em thấy lời khuyên của mẹ bao giờ cũng đúng. Chú ngoan ngoãn vâng lời.

    Hôm nay, lần đầu tiên sẻ Em được theo mẹ và anh đi kiếm mồi. Có nghĩa là được bay xa, ra khỏi cánh rừng này. Chú vui quá. Cứ háo hức mãi. Nhìn đôi cánh non nớt của sẻ Em vẫy vẫy, và bóng chú vút lên không trung.


    Cả khu rừng xôn xao những tiếng reo vui. Việc Sẻ Em biết bay đã trở thành một '' kì tích '' thật quan trọng. Từ chị sóc vàng cho đến anh khỉ nâu , ai cũng có lời chúc mừng khiến Sẻ Em cảm động ứa nước mắt.

Thảo luận

-- cho mk sửa từ sóng vàng $\longrightarrow$ sóc vàng nhé

Lời giải 2 :

Tôi không tin phép màu trong cuộc sống, nhưng đối với mùa xuân thì tôi lại tin có phép màu kỳ diệu và những điều kỳ diệu ấy sẽ thành hiện thực. Vâng!Mùa xuân thân yêu đã đến, mang theo cho họ nhà chim chúng tôi cái nắng ngọt ngào, ấm áp lạ thường. Còn riêng tôi, nàng tiên mùa xuân đã ban tặng cho tôi cảm giác sung sướng khi biết bay trên bầu trời bao la, lộng gió. Câu chuyện năm nào chợt ùa về trong ký ức của tôi. Hồi đó, tôi là chú sẻ con bướng bỉnh nhất đàn. Là anh cả nên tôi rất hay bắt nạt các em. Một sáng mùa xuân, nắng bao trùm cảnh vật, mẹ tôi lên tiếng: - Các con ơi! Mùa xuân đã về thật rồi, chúng ta cùng ra để tập bay nào!Cả mấy anh em tôi thò đầu ra khỏi tổ để hít thở cái không khí trời mùa xuân. Nàng tiên mùa xuân đem hơi thở nồng nàn và khắp mặt đất, vuốt ve từng lá cây gọn cỏ trong vườn. Chào ôi! Cảnh vật xung quanh mới đẹp làm sao! Khu vườn bé nhỏ, những nàng mai, nàng đào đã mỉm cười, tung tăng những cánh hoa mềm mịn, rực rỡ. Tôi đưa đôi mắt của mình nhìn khắp mọi vật xung quanh và giục mẹ tôi: -Mẹ ơi!Mẹ dạy chúng con tập bay đi ạ! Chúng còn nóng lòng quá rồi. Mẹ âu yếm nhìn chúng tôi rồi ân cần giận giò: khi bay, các con không nên nhìn xuống dưới mặt đất, sẽ rất chóng mặt và dễ ngã. Hãy bay từ tường, nhìn thẳng và luôn giữ được độ cao. Khi Thủy con người, hãy mau né tránh. Con người là mối hiểm họa lớn của họ nhà chim chúng ta. Hãy nhớ lời mẹ dặn! Cả đàn chăm chú nghe như nút lấy từng nơi của mẹ. Còn riêng tôi thì lại ghen những lời mẹ dặn bằng đôi tai lơ đễnh. Phải chăng, những cảnh vật ngoài kia quyến rũ hơn. Tôi háo hức khi được lệnh của mẹ vỗ cánh tập bay. Trước tôi là các em. Chúng nghe từng lời căn dặn của mẹ lên cất cánh nhẹ nhàng, còn tôi vừa ra khỏi tổ đã loạn choạng, gã lăn xuống đất. Chúng vội cùng mẹ bay tới bên tôi. Choáng váng đầu óc, tôi mơ màng rồi lịm dần đi. Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang ân cần chăm sóc tôi. Vài ngày sau, tôi lại tiếp tục tập bay. Trước khi chúng tôi tập bài, mẹ đã bay cho chúng tôi xem để nhớ lại” bài học” hôm trước. Thì ra, chỉ cần xoè cánh là bay được ngay. Tôi cảm thấy thật dễ dàng. Thế nhưng lần này vừa xòe cánh định bay, tôi lại bị ngã đau điếng. Tôi cố gượng dậy nhưng...Trời ơi! Tôi đã bị gãy cánh thật rồi. Nằm dưỡng thương ở nhà, trong lòng tôi dâng lên một nỗi đau xót và anh hết. Chỉ tại tôi chủ quan, muốn được bay thật nhanh mà không cần phải tập nên mới ra thế này. Từ nay, tôi sẽ phải nằm bẹp trong tổ với đôi cánh tật nguyền trong khi các em tôi bay lượn giữa bầu trời bao la. Nghĩ đến đó, tôi bật khóc nức nở. Mẹ nhẹ nhàng chạm cánh an ủi tôi, rồi mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện “ Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Mẹ bảo:” Thiên tài là sự kiên nhẫn dài lâu”, rồi mẹ khuyên tôi không lo lắng. Đêm hôm ấy, tôi cứ trằn trọc, suy nghĩ mãi về lời mẹ nói. Hậu quả mà tôi phải gánh chịu chính là do tính hấp tấp của tôi gây ra. Mấy hôm sau, sức khỏe của tôi dần hồi phục. Mẹ dạy tôi bay từng bước, từng bước một. Sau một thời gian kiên trì luyện tập, tôi đã biết bay và bay được thành thạo. Tôi bay trên bầu trời trong xanh chiêm ngưỡng những vẻ đẹp của quê hương, nghe các chị Bướm hát: Là lá la la Bay tới nơi xa Đất trời bao la Cảnh vật nở hoa.... Tôi thấy mình là kẻ hạnh phúc, sung sướng nhất. Từ khi biết bay, tôi còn được các anh Ong dẫn đi chơi trong các khu rừng. Tôi được hòa mình cùng điệu vũ mùa xuân của những ngày hội trong rừng, ngắm những bông hoa ban trắng muốt với hương thơm dịu nh, những bông hoa chuối bập bùng như ánh lửa, những bông hoa sim tím biếc,... Được ngắm những vẻ đẹp của cuộc sống, tôi càng cảm thấy biết bay là hạnh phúc biết bao! Càng nghĩ, tôi càng biết ơn mẹ cùng câu chuyện” Có công mài sắt, có ngày lên kim”, cùng câu nói” Thiên tài là sự kiên nhẫn dài lâu”. “ Mẹ ơi. Con cảm ơn mẹ thân yêu.” - Tôi thì thầm trong lòng như vậy và tiếp tục bay đến những chân trời mới, nơi có biết bao điều kỳ diệu mới mẻ đang chờ đôi cánh của tôi. Có chữ mình viết sai bạn thông cảm nhé.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247