Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 viết 1 bài văn cảm nhận về 1 khoảnh khắc...

viết 1 bài văn cảm nhận về 1 khoảnh khắc đẹp giưa lớp với cô giáo câu hỏi 3037175 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

viết 1 bài văn cảm nhận về 1 khoảnh khắc đẹp giưa lớp với cô giáo

Lời giải 1 :

                                                    bài làm                                                                                  

Những tháng năm còn là học sinh, tôi rất lãng mạn. Vậy nên nói đến khoảng khoắc đẹp giữa tôi và thầy, cũng chẳng khác gì dải ngân hà là bao, đúng nó rất nhiều! 

-À thì, kỉ niệm đẹp nhất của tôi. Lại chính là một trong những điều xấu hổ nhất mà tôi từng gặp, tôi bị điểm kém . Vâng, lúc ấy tôi đã khóc rất nhiều. Không ai khác người kéo tôi khỏi khoảng không u buồn này là thầy giáo tôi. Thầy ấy tên là Lâm, một giáo viên ưu tú, biết cách nói chuyện và cũng rất hiểu những đứa con gái như chúng tôi.  Dựa vào ưu điểm đó, tôi và thầy rất thân, thầy luôn là người đồng hành cùng tôi trong suốt chặng đường dài đằng đẵng này. Hừmmm.... Hôm đó, tôi tự tin bước vô phòng thi, làm bài thật nhanh thật chắc. Tôi đã rõ kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng tôi lại chẳng nhìn ra lấy một câu sai. Vậy nên tôi cũng chẳng quan tâm lắm, à mà bài kiểm tra mà tất nhiên là không thể không quan tâm cho được. Thế nên tôi quyết định kiểm tra lại một lượt nữa rồi nhanh nhảu nộp bài cho giám viên coi thi. Tôi thản nhiên đi khỏi phòng, tính ra tôi là người bước ra cửa đầu tiên. Sau đó tôi mau chóng tìm thầy, hừm, thầy lại hút thuốc lá. Mặc dù thầy rất ưu tú, nhưng mỗi khi áp lực tôi lại thấy thầy phì phò điếu thuốc. Tôi ghét điều đó, tôi ghét mùi thuốc lá trên người thầy. Thế nên, tôi liều chết chạy đến chỗ thầy giựt phăng điếu thuốc. Thầy bất ngờ và lên tiếng: " Em làm cái gì vậy?" tôi chẳng nói gì, bỏ chạy để lại khuôn mặt ngẩn ngơ kèm thêm chút bấtt ngờ của thầy. Tôi cứ nghĩ thầy sẽ để bụng chuyện này nhưng không, thầy vẫn bình thường và vẫn nói chuyện với tôi, mặc dầu ko thoải mái như trước. Chớp mắt đã một tuần qua đi, nhà trường báo điểm cho thầy giáo. Vào một buổi chiều nắng hạ, cả lớp chìm trong một không khí u ám vì sợ rớt điểm. Tôi đang mải suy nghĩ, nếu tôi bị điểm kém thì tôi sẽ ra sao? - Ra gầm cầu ngủ hay sẽ bị tống thẳng ra bãi tha ma, tất cả vẫn chưa có lời giải đáp. Thì thầy réo tên tôi, tôi  đã sốc nặng khi nghe điểm của mình. Từ lúc lớp 1 đến nay tôi chưa bao giờ bị dưới 9 điểm, nhưng lần này thực sự là khiến tôi một khắc chết lặng. Nước mắt cứ vô thức lăn dài trên má, thầy lại gần tôi. Tôi thực sự rất rất bất ngờ, thầy đã làm một việc mà tôi không ngờ được. Thầy ôm tôi và dỗ dành :" không sao đâu em, còn có kì 2 mà, tôi sẽ kèm em để em được điểm tốt trong kì này" thầy giơ  nắm đấm tay ra hiệu cố gắng. Tôi lau đi hàng nước mắt và mỉm cười, tôi cứ nhi nhí chữ :" em cảm ơn " trong miệng. Tôi nhận ra, lúc đó tôi lỡ một nhịp tim. Vâng, sau khi được thầy kèm, thì tôi bây giờ nhìn tôi như 100 ngày không ngủ, nhưng thay đó, tôi vẫn được học sinh giỏi.  E hèm, ngoài ra thì sau đó thầy tôi cũng không hút thuốc nữa, vì tôi đã dặn thầy phải cai thuốc. Và nói lí do cái hôm mà tôi giật phăng điếu thuốc của thầy. Ông nội tôi vì món đồ đó mà ung thư mất đi. Tôi không muốn nhìn người tôi yêu quý nhất lại một lần nữa bỏ tôi lại. Thầy cũng động viên tôi và hứa sẽ cai thuốc, vì tôi tin tưởng thầy nên chẳng nói gì về vấn đề đó nữa, gật đầu đồng ý thôi. Một thời kỉ niệm của tôi chớp nhoáng đã qua được 4 năm rồi. Nhưng nó vẫn chưa hề phai nhoà trong đầu óc Nhược Dao tôii. Tôi rất quý trọng tình thầy trò giữa tôi và thầy!

--------------name truyện trên : Cai thuốc (tác giả : Cháy) ------------------

@nguyennhatlinh4455 #ToChauThamNhuocDao,NhanGianThuyMacKieu @Cháy #HĐ247 

CHÚC SỨC KHOẺ BẠN TUS, THIÊN QUAN TỨ PHÚC BÁCH VÔ CẤM KỊ. VẠN SỰ NHƯ Ý NHỚ 

Tui mứi thử viết truyện, có gì sai sót mong các tiền bối bỏ qua cho ạ ~ 

(nếu có thể cho tui xin HN được hem? Tại hiện giờ tui đang rất cần á. Nếu khum thì tui sẽ cắn mn mụt phát nhó. Tui dữ lắm nhaaa, cảnh cáo mụi ngừi trước đó á. Grào grào~

image

Thảo luận

-- bạn ơi Bạn có nhóm chưa Nếu chưa vô nhóm mình nhé
-- ú, nhóm mk đang đoàn rùi, cày xong cho nhóm này thì mk qua nhóm bạn sau nhớ :33
-- Ok nè
-- Tên nhóm: we have to unite
-- vâng ạ :33
-- Oki nè

Lời giải 2 :

Trong suốt cuộc đời dài và rộng của con người, thì những tháng năm được ngồi trên ghế nhà trường là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất bởi khi ấy, ta chỉ là những đứa học trò hồn nhiên, vô lo, vô nghĩ, không bị tiền bạc áo cơm đè nặng trên đôi vai. Tôi cũng có những năm tháng như vậy với những kỷ niệm đẹp đẽ dưới những mái trường thân yêu bên cạnh những người bạn và thầy cô yêu quý. Một trong những kỷ niệm mà tôi nhớ nhất không bao giờ quên với thầy cô giáo của mình là khi tôi học lớp ba, bị trượt kỳ thi học sinh giỏi.

Khi tôi còn nhỏ, tôi đã được cha mẹ dạy rằng phải học hành thật tốt, như vậy mai sau mới đỡ vất vả. Suy nghĩ ấy đã hình thành trong con người tôi bởi thế cho dù khi còn bé đến lúc lớn lên tôi luôn cố gắng học tập thật chăm chỉ vì tương lai của bản thân. Khi tôi còn học lớp ba, tôi đã rất cố gắng rất nhiều trong những môn văn hóa như văn và toán. Bởi vậy ngay từ đầu năm, tôi đã dễ dàng để lại ấn tượng tốt trong lòng cô giáo của tôi khi đó, cô Hà – giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Cô luôn giúp đỡ tôi trên lớp, tận tình giảng dạy và chỉ bảo cho tôi. Tôi còn nhớ, có một lần tôi viết văn được cô cho mười điểm. Điểm mười ấy giống như một dấu ấn ghi nhận năng lực của tôi, luôn nhắc nhở tôi phải cố gắng hơn nữa để học tốt môn học này. Cô Hà luôn khuyến khích tôi sáng tạo trong các bài văn của mình. Nhờ có sự nhiệt tình của cô mà lòng tôi như được thổi lửa, tôi yêu môn văn lúc nào không hay. Cô luôn trêu tôi: “Em có tố chất học văn đấy. Cố lên! Biết đâu mai sau trở thành cô giáo như cô thì sao?” Mỗi khi ấy, tôi chỉ biết cười với cô nhưng trong lòng tôi vui lắm, cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh để cố gắng hơn trong học tập. Trường tiểu học của tôi hồi ấy cuối năm nào cũng tổ chức thi học sinh giỏi để các học sinh có cơ hội được cọ sát và rèn luyện bản thân. Năm ấy, tôi cũng thấy mình náo nức, có chút phấn khích đợi chờ vào cuộc thi cuối năm để có cơ hội thể hiện năng lực của bản thân mình. Ngày thi cuối cùng cũng đến. Lúc làm bài thi do chủ quan, đinh ninh mình sẽ làm được nên tôi cũng không đọc kỹ đề bài, chỉ đọc lướt qua đề bài văn và cứ thế cắm cúi viết mà chẳng hề hay biết mình đã lạc đề. Hôm ấy đi thi về, cô giáo có hỏi qua thì tôi cũng cứ thế tự tin trả lời rằng mình làm bài tốt. Mấy ngày sau đó, tôi cũng không nghĩ về bài làm quá nhiều nữa mà bắt đầu nghỉ xả hơi. Đến một buổi tối, mẹ tôi đi làm về thông báo cho tôi rằng hôm nay cô giáo có gọi cho mẹ nói kết quả thi học sinh giỏi. Lúc nghe lời mẹ nói, tai tôi như ù đi, tôi không nói gì được vì sốc, chỉ biết cứ thế chạy vội lên phòng không chịu ra ngoài vì quá thất vọng vì bản thân: môn văn tôi dưới trung bình dù cho đấy là môn mà tôi tự tin nhất. Tôi chỉ biết tự trách bản thân, tại sao lại ngu xuẩn đến mức chủ quan mà không đọc kỹ yêu cầu của đề để rồi đến cuối cùng lại xảy ra sai lầm ngu ngốc như thế. Cả buổi tối hôm đấy, tôi cứ nằm trong phòng khóc mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sáng hôm sau dậy, đầu tôi đau như búa bổ, cảm thấy cả người mình mẩy đều mệt mỏi rã rời, không những thế còn thấy nóng bừng khó chịu. Lúc đi qua chiếc gương ở phía tủ quần áo tôi mới để ý cả mặt đều nổi lên những chấm đỏ rất dễ sợ, vội bảo mẹ thì mới biết mình bị sốt phát ban. Lúc ấy tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: “Sao số mình xui xẻo thế, đã thi trượt học sinh giỏi lại còn bị ốm cùng lúc thế này!”. Do cơn sốt nên cuối cùng hôm chụp ảnh tập thể lớp cuối năm ấy tôi đã không thể đến. Mấy ngày sau đến trường, tôi không dám nhìn thẳng mặt cô, lúc nào cũng chỉ biết cúi gằm xuống mặt đất vì cảm thấy bản thân đã làm cô thất vọng. Thế nhưng ngay buổi sáng cô đã gọi riêng tôi xuống sân trường khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Cô nói:

- Đứa trẻ ngốc, cô nghe mẹ em kể lại rồi. Việc gì em phải làm khổ mình như thế. Người xưa đã có câu: thắng không kiêu bại không nản. Trong đời học sinh của em còn nhiều cuộc thi thử thách hơn này nhiều, vậy nên đừng có buồn, điều quan trọng là phải biết rút ra bài học để lần sau mình không tái phạm nữa. Vậy nên cô mong em trong tương lai sẽ có nhiều cơ hội để cố gắng và phát huy bản thân mình hơn nữa nhé!

- Dạ vâng ạ! – Tôi nghẹn ngào mà trả lời.

Tôi sau khi nghe lời dặn dò chỉ bảo của cô xong liền cảm thấy mắt mình có chút cay cay. Cô vẫn luôn quan tâm tôi và mong muốn tôi có thể lớn khôn, trưởng thành hơn nữa trên con đường học tập đầy gian nan. Hơn nữa ngày hôm ấy, tôi còn được cô tặng cho một bất ngờ lớn hơn – tôi được chụp cùng cô một bức hình riêng để làm kỷ niệm cuối năm học. Bức ảnh tôi và cô cùng nhau đứng dưới gốc phượng đỏ rực năm ấy vẫn được tôi giữ gìn đến tận bây giờ. Mỗi lần lôi bức ảnh ra ngắm, tôi lại nhớ về một thời học trò non nớt, đã từng có lúc ngốc nghếch mà mắc phải sai lầm như thế và cũng thấy trong lòng mình ngọt ngào biết bao vì đã có được một người cô giáo đã tận tâm chỉ bảo mình đến như vậy. Lời dạy bảo của cô luôn in sâu trong trái tim tôi.

Giờ đây, tôi đã lớn khôn, đã dần trưởng thành qua từng ngày, cô cũng đã lái biết bao chuyến đò dẫn dắt những lứa học sinh nên người nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với cô. Vào những dịp kỷ niệm ngày nhà giáo Việt Nam, tôi lại về thăm lại trường xưa, thăm lại người cô giáo đã từng dìu dắt mình suốt năm lớp ba. Dù thời gian có trôi qua, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về cô – người mẹ hiền thứ hai của tôi cùng kỷ niệm tuổi học trò nhỏ của mình hồn nhiên mà quý giá.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247