NGHỈ HỌC COVID TÔI ĐÃ BIẾT NẤU CƠM
Ngày đầu kỳ nghỉ đứa nào cũng thấy sung sướng vì không phải đến trường hay vùi đầu vào bài vở. Tôi cũng thế, một ngày được tóm tắt trong ba từ ăn, ngủ và chơi, nhàn nhã vô cùng.Song cái gì cũng có mặt trái chúng tôi phải ở nhà liên tục. Ngồi giữa 4 bức tường tôi bắt đầu thấy chán hối tiếc và mong muốn đi học trở lại. Ở nhà một thời gian thùng mỳ tôm rỗng dần. Cân nặng tăng thêm chút đỉnh. Bao kiến thức trôi tuột theo những bộ phim. Những dòng tin nhắn tán gẫu trở nên nhàm chán. Cơ thể trì trệ đầu óc mụ mị khiến tôi mệt mỏi, chán nản. Chưa bao giờ con bé lười học như tôi lại muốn trở lại trường ngay như thế.
Nhà tôi có hai chị em, tôi lớp 7 còn em tôi mới lên 3 tuổi. Mẹ tôi được nghỉ ở nhà nhưng cả ba mẹ đều phải làm việc online. Sau một tuần vật lộn với chị em tôi, mẹ quyết định cho hai chị em di cư về nhà ngoại. Tôi nghĩ bụng về quê thì chán lắm, nhưng không đâu các bạn, bà tôi rất lắm trò. Bà bắt đầu dạy tôi nấu cơm, không phải cắm nồi cơm điện mà thổi bếp củi nhé. Tôi thích thú trải nghiệm này, hôm đầu cơm hơi nhão ông bà vẫn khen ngon để lấy động lực cho tôi cố gắng, nhưng cùng mâm cơm tôi thấy nó chẳng khác gì cháo bị khô nước. Lần thứ hai tôi thực sự quyết tâm và thành quả của tôi là cơm bị khê do quá lửa. Bà tôi không nhịn được cười, hôm đó bà đã phải thay cơm bằng bữa phở bò. Phải công nhận một điều ông bà tôi, bố mẹ tôi ai ai cũng xuất sắc trong việc bếp núc, thế mà tôi thì cảm thấy hơi thất vọng về bản thân. Cuối tuần vừa xong mẹ gọi điện báo sẽ xuống thăm ông bà và chị em tôi, thiết nghĩ trong đầu đây là cơ hội vàng để trổ tài. Tôi đã dậy rất sớm, đi chợ quê với bà, rau cỏ ở quê sạch lắm. Vẫn mục nấu cơm, tôi hăng hái xung phong, bà đồng ý và một vài câu động viên cho tôi tự tin hơn. Cố lên! Tôi làm được!
Tôi bắt đầu đong gạo, mọi hôm có 2 bơ, hôm nay là 4 bơ lận. Mọi thứ tiến hành gói gọn trong 45 phút vì lần này tôi phải căn giờ. Tôi chọn củi nhỏ và ít rơm để nhóm lửa, bên trên là củi vừa để có than ủ cơm chín. Mấy cái mẹo này tôi đúc kết được sau vài lần thổi cơm với bà kỳ hè năm ngoái mà giờ tôi mới lục lọi lại cái trí nhớ phẳng phiu vì nghỉ dịch. Cơm sôi để lửa vừa cho nước không bị trào và tôi bắt đầu đảo, lần 1 đảo cho cơm đều nước đợi rút nước tôi đảo lại lần cuối và đậy vung, rút củi, cho cơm chín từ từ bằng than. Một sự lo lắng không hề nhẹ, 45 phút trôi qua, mâm cơm với đủ món kho, rang, luộc, xào và tất cả chỉ đang chờ nồi cơm của tôi. Bố nhẹ nhàng xuống bếp, nhìn mặt tôi có vẻ căng thẳng. Mẹ mở nắp vung, mùi thơm cơm tám hoà quyện mùi cơm cháy của đáy nồi gang. Ông bà nhìn tôi với ánh mắt đầy tự hào" Yến nó biết nấu cơm ngon rồi mẹ Vân ạ". Lần đầu tiên niềm vui trong tôi vỡ oà như cái hồi tôi đạt giải nhất Toán tuổi thơ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên khoảng khắc này.
Ba tuần ở với ngoại hôm nay hai chị em tôi lại quay về thành phố tiếp tục cách ly. Càng nhớ ngoại bao nhiêu tôi lại càng nôn nao và háo hức tò mò không biết trường sau 1 tháng có gì thay đổi không, tôi nhớ các bạn quá. Có lẽ kỳ nghỉ này là dấu ấn đáng nhớ trong cuộc đời học sinh của tôi, bởi đọng lại sau cùng là những tình cảm tốt đẹp nhất và những trải nghiệm cực kỳ thú vị mà tôi sẽ kể cho các bạn trong lớp khi đi học trở lại.
Từ hôm trước đến nay mẹ vẫn khen em liên tục vì em đã làm được một việc tốt khiến cho mẹ em rất tự hào và hài lòng về em.Đó là việc mà lúc trưa em đi học về thì thấy 1 bà cụ gầy gò đang muốn qua bên kia đường nhưng vì xe cộ đi lại tấp nập mà bà cụ ddax già nên đi rất chậm nên lúc đèn đỏ em giúp cụ qua đường 1 cách an toàn.
Hôm đó em thì đi học về, mẹ em thì đi vào chợ mua đồ,mẹ xách rất nhiều đồ. Em phụ mẹ xách một túi rau và hai cái bánh mỳ. Em đội một cái mũ rộng có vành để che năng, còn mẹ đội một cái nón có màu vàng như nắng. Lúc mẹ và em đi đến ngã tư đường thì thấy một bà cụ gầy gò và trông rất yếu ớt, mắt nheo lại, nhìn dòng người qua lại. Hình như bà cụ đang muốn đi sang bên kia đường nhưng chưa đến đèn đỏ. Bà chừng 80 tuổi, vì mái tóc của bà bạc phơ hết rồi, em nghĩ không biết con cái của cụ đâu rồi mà lại để cụ đi một mình ngoài đường như vậy.
Em nói với mẹ và muốn chạy lại dìu bà cụ qua đường. Mẹ nhìn em cười và xoa đầu bảo em ngoan và biết giúp đỡ người khác. Mẹ đỡ lấy túi đồ trên tay em và bảo em dìu bà qua đường cẩn thận. Em chạy ù lại phía bà và nói:
– Bà ơi cháu dìu bà qua đường nhé
Mắt bà chợt sáng lên, mỉm cười với em:
– Cháu ngoan quá, bà cảm ơn cháu nhé
Lúc đó em nắm lấy tay bà, bàn tay thô ráp, xạm đên như tay bà ngoại của em. Em dìu bà đi cẩn thận khi có đèn đỏ dừng lại. Khi qua đến bên kia đường bà hỏi tên tuổi, em hoc trường nào. Bà khen em ngoan, là người tốt biết giúp đỡ người khác. Bà cho em hai quả lê rất to, có màu vàng dịu. Bà cảm ơn rồi từ biệt em ở đó. Từ lúc nãy tới giờ mẹ vẫn đứng từ phía xa và nhìn em.
Hôm đó về nhà mẹ khoe với bố, mẹ mua cho em hai cây kem chanh bạc hà mát lịm. Em vui vì đã làm được một việc tốt như vậy. Em sẽ cố gắng phát huy hơn nữa.
Chúc Bạn Học Tốt !
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247