𝑁𝑔𝑎̀𝑦 𝑥𝑢̛𝑎, 𝑐𝑜́ 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑑𝑎̂𝑛 𝑙𝑎̀𝑛𝑔 𝑁𝑎𝑚 𝑀𝑎̂̃𝑢 𝑡ℎ𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑡𝑖̉𝑛ℎ 𝐵𝑎̆́𝑐 𝐾𝑎̣𝑛 𝑚𝑜̛̉ 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 ℎ𝑜̣̂𝑖 𝑐𝑢́𝑛𝑔 𝑃ℎ𝑎̣̂𝑡. 𝑀𝑜̣𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑛𝑜̂ 𝑛𝑢̛́𝑐 đ𝑖 𝑥𝑒𝑚 ℎ𝑜̣̂𝑖. 𝐵𝑜̂̃𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑖𝑒̂𝑛, 𝑥𝑢𝑎̂́𝑡 ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑏𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑎̆𝑛 𝑚𝑎̀𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑡𝑢̛̀ đ𝑎̂𝑢 đ𝑒̂́𝑛. 𝑇𝑟𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑎̀ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑔𝑜̛́𝑚 𝑔ℎ𝑖𝑒̂́𝑐, 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑔𝑎̂̀𝑦 𝑐𝑜̀𝑚, 𝑙𝑜̛̉ 𝑙𝑜𝑒́𝑡, 𝑚𝑢̀𝑖 ℎ𝑜̂𝑖 𝑡ℎ𝑜̂́𝑖 𝑥𝑜̂𝑛𝑔 𝑟𝑎 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑘ℎ𝑜́ 𝑐ℎ𝑖̣𝑢. 𝐵𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑝ℎ𝑒̂̀𝑢 𝑝ℎ𝑎̀𝑜 𝑚𝑎̂́𝑦 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔: “𝑇𝑜̂𝑖 đ𝑜́𝑖 𝑙𝑎̆́𝑚, 𝑐𝑎́𝑐 𝑜̂𝑛𝑔, 𝑐𝑎́𝑐 𝑏𝑎̀ 𝑜̛𝑖!”, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑐ℎ𝑖̀𝑎 𝑡𝑎𝑦 𝑟𝑎 𝑏𝑜̂́𝑛 𝑝ℎ𝑖́𝑎 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑥𝑖𝑛.
𝑁𝑔𝑎̀𝑦 𝑥𝑢̛𝑎, 𝑐𝑜́ 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑑𝑎̂𝑛 𝑙𝑎̀𝑛𝑔 𝑁𝑎𝑚 𝑀𝑎̂̃𝑢 𝑡ℎ𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑡𝑖̉𝑛ℎ 𝐵𝑎̆́𝑐 𝐾𝑎̣𝑛 𝑚𝑜̛̉ 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 ℎ𝑜̣̂𝑖 𝑐𝑢́𝑛𝑔 𝑃ℎ𝑎̣̂𝑡. 𝑀𝑜̣𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑛𝑜̂ 𝑛𝑢̛́𝑐 đ𝑖 𝑥𝑒𝑚 ℎ𝑜̣̂𝑖.
𝐵𝑜̂̃𝑛𝑔 𝑛ℎ𝑖𝑒̂𝑛, 𝑥𝑢𝑎̂́𝑡 ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑏𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑎̆𝑛 𝑚𝑎̀𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑡𝑢̛̀ đ𝑎̂𝑢 đ𝑒̂́𝑛. 𝑇𝑟𝑜̂𝑛𝑔 𝑏𝑎̀ 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑔𝑜̛́𝑚 𝑔ℎ𝑖𝑒̂́𝑐, 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑔𝑎̂̀𝑦 𝑐𝑜̀𝑚, 𝑙𝑜̛̉ 𝑙𝑜𝑒́𝑡, 𝑚𝑢̀𝑖 ℎ𝑜̂𝑖 𝑡ℎ𝑜̂́𝑖 𝑥𝑜̂𝑛𝑔 𝑟𝑎 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑘ℎ𝑜́ 𝑐ℎ𝑖̣𝑢. 𝐵𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑝ℎ𝑒̂̀𝑢 𝑝ℎ𝑎̀𝑜 𝑚𝑎̂́𝑦 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔: “𝑇𝑜̂𝑖 đ𝑜́𝑖 𝑙𝑎̆́𝑚, 𝑐𝑎́𝑐 𝑜̂𝑛𝑔, 𝑐𝑎́𝑐 𝑏𝑎̀ 𝑜̛𝑖!”, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑐ℎ𝑖̀𝑎 𝑡𝑎𝑦 𝑟𝑎 𝑏𝑜̂́𝑛 𝑝ℎ𝑖́𝑎 𝑐𝑎̂̀𝑢 𝑥𝑖𝑛.
𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 đ𝑒̂́𝑛 đ𝑎̂𝑢 𝑏𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑏𝑖̣ 𝑥𝑢𝑎 đ𝑢𝑜̂̉𝑖. 𝐿𝑒̂ 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 đ𝑎́𝑚 ℎ𝑜̣̂𝑖, 𝑣𝑎̀𝑜 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑛𝑎̀𝑜 𝑏𝑎̀ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑏𝑖̣ ℎ𝑎̆́𝑡 ℎ𝑢̉𝑖. 𝑀𝑎𝑦 𝑠𝑎𝑜 đ𝑒̂́𝑛 𝑛𝑔𝑎̃ 𝑏𝑎, 𝑏𝑎̀ 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑘𝑖𝑎 𝑣𝑢̛̀𝑎 đ𝑖 𝑐ℎ𝑜̛̣ 𝑣𝑒̂̀. 𝑇ℎ𝑎̂́𝑦 𝑏𝑎̀ 𝑙𝑎̃𝑜 𝑎̆𝑛 𝑥𝑖𝑛 𝑡𝑜̣̂𝑖 𝑛𝑔ℎ𝑖𝑒̣̂𝑝, 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑡ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑡𝑖̀𝑛ℎ đ𝑢̛𝑎 𝑣𝑒̂̀ 𝑛ℎ𝑎̀, 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑐𝑜̛𝑚 𝑐ℎ𝑜 𝑎̆𝑛, 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑚𝑜̛̀𝑖 𝑛𝑔ℎ𝑖̉ 𝑙𝑎̣𝑖 𝑞𝑢𝑎 đ𝑒̂𝑚.
Đ𝑒̂́𝑛 𝑔𝑖𝑢̛̃𝑎 𝑘ℎ𝑢𝑦𝑎, ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑏𝑜̂̃𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑐ℎ𝑜̂̃ 𝑏𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑛𝑎̆̀𝑚 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑟𝑢̛̣𝑐 𝑙𝑒̂𝑛. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑙𝑎̣ 𝑡ℎ𝑎𝑦, 𝑜̛̉ đ𝑎̂́𝑦 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑜̀𝑛 𝑏𝑎̀ 𝑙𝑎̃𝑜 𝑎̆𝑛 𝑥𝑖𝑛 𝑔𝑖𝑎̀ 𝑦𝑒̂́𝑢, 𝑙𝑜̛̉ 𝑙𝑜𝑒́𝑡 𝑛𝑢̛̃𝑎 𝑚𝑎̀ 𝑐𝑜́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜𝑛 𝑔𝑖𝑎𝑜 𝑙𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑜 𝑙𝑜̛́𝑛 đ𝑎𝑛𝑔 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ, đ𝑎̂̀𝑢 𝑔𝑎́𝑐 𝑙𝑒̂𝑛 𝑥𝑎̀ 𝑛ℎ𝑎̀, đ𝑢𝑜̂𝑖 𝑡ℎ𝑜̀ 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 đ𝑎̂́𝑡. 𝑀𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑏𝑎̀ 𝑔𝑜𝑎́ 𝑟𝑢̣𝑛𝑔 𝑟𝑜̛̀𝑖 𝑘𝑖𝑛ℎ ℎ𝑎̃𝑖, đ𝑎̀𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑎̆́𝑚 𝑚𝑎̆́𝑡 𝑛𝑎̆̀𝑚 𝑖𝑚, 𝑝ℎ𝑜́ 𝑚𝑎̣̆𝑐 𝑐ℎ𝑜 𝑠𝑜̂́ 𝑝ℎ𝑎̣̂𝑛.
𝑆𝑎́𝑛𝑔 ℎ𝑜̂𝑚 𝑠𝑎𝑢 𝑡𝑖̉𝑛ℎ 𝑑𝑎̣̂𝑦, ℎ𝑜̣ 𝑐ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑔𝑖𝑎𝑜 𝑙𝑜𝑛𝑔 đ𝑎̂𝑢 𝑐𝑎̉. 𝑇𝑟𝑒̂𝑛 𝑐ℎ𝑜̃𝑛𝑔 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑏𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑎̆𝑛 𝑚𝑎̀𝑦 𝑜̂́𝑚 𝑦𝑒̂́𝑢. 𝐵𝑎̀ 𝑐𝑢̣ đ𝑎𝑛𝑔 𝑠𝑢̛̉𝑎 𝑠𝑜𝑎̣𝑛 𝑟𝑎 đ𝑖. 𝐵𝑎̀ 𝑛𝑜́𝑖: “𝑉𝑢̀𝑛𝑔 𝑛𝑎̀𝑦 𝑠𝑎̆́𝑝 𝑐𝑜́ 𝑙𝑢̣𝑡 𝑙𝑜̛́𝑛. 𝑇𝑎 𝑐ℎ𝑜 ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑐ℎ𝑖̣ 𝑔𝑜́𝑖 𝑡𝑟𝑜 𝑛𝑎̀𝑦, 𝑛ℎ𝑜̛́ 𝑟𝑎̆́𝑐 𝑛𝑔𝑎𝑦 𝑥𝑢𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑎𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑚𝑜̛́𝑖 𝑡𝑟𝑎́𝑛ℎ đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑛𝑎̣𝑛".
𝑁𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑛𝑔ℎ𝑒 𝑣𝑎̣̂𝑦 𝑙𝑎̂́𝑦 𝑙𝑎̀𝑚 𝑙𝑎̣, 𝑏𝑒̀𝑛 ℎ𝑜̉𝑖: "𝑇ℎ𝑢̛𝑎 𝑐𝑢̣, 𝑣𝑎̣̂𝑦 𝑙𝑎̀𝑚 𝑠𝑎𝑜 đ𝑒̂̉ 𝑐𝑢̛́𝑢 𝑚𝑜̣𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑘ℎ𝑜̉𝑖 𝑐ℎ𝑒̂́𝑡 𝑐ℎ𝑖̀𝑚?”. 𝐵𝑎̀ 𝑐𝑢̣ 𝑠𝑢𝑦 𝑛𝑔ℎ𝑖̃ 𝑔𝑖𝑎̂𝑦 𝑙𝑎́𝑡 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑛ℎ𝑎̣̆𝑡 𝑚𝑜̣̂𝑡 ℎ𝑎̣𝑡 𝑡ℎ𝑜́𝑐, 𝑐𝑎̆́𝑛 𝑣𝑜̛̃ 𝑟𝑎, đ𝑢̛𝑎 𝑣𝑜̉ 𝑡𝑟𝑎̂́𝑢 𝑐ℎ𝑜 ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑣𝑎̀ 𝑏𝑎̉𝑜: “𝐻𝑎𝑖 𝑚𝑎̉𝑛ℎ 𝑣𝑜̉ 𝑡𝑟𝑎̂̉𝑢 𝑛𝑎̀𝑦 𝑠𝑒̃ 𝑔𝑖𝑢́𝑝 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑐ℎ𝑖̣ 𝑙𝑎̀𝑚 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑡ℎ𝑖𝑒̣̂𝑛".
𝑁𝑜́𝑖 𝑟𝑜̂̀𝑖, 𝑣𝑢̣𝑡 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎́𝑖, đ𝑎̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑏𝑎̀ 𝑐𝑢̣ đ𝑎̂𝑢 𝑛𝑢̛̃𝑎. 𝐻𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑣𝑜̣̂𝑖 𝑙𝑎̀𝑚 𝑡ℎ𝑒𝑜 𝑙𝑜̛̀𝑖 𝑑𝑎̣̆𝑛 𝑟𝑜̂̀𝑖 đ𝑖 𝑏𝑎́𝑜 𝑐ℎ𝑜 𝑚𝑎̂́𝑦 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑔𝑎̂̀𝑛 đ𝑜́ 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡. 𝐻𝑜̣ đ𝑒̂̀𝑢 𝑏𝑎̣̂𝑡 𝑐𝑢̛𝑜̛̀𝑖, 𝑐ℎ𝑜 đ𝑜́ 𝑙𝑎̀ 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑏𝑎̂𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑜̛.
𝑇𝑜̂́𝑖 ℎ𝑜̂𝑚 𝑎̂́𝑦, đ𝑎́𝑚 ℎ𝑜̣̂𝑖 đ𝑎𝑛𝑔 𝑛𝑎́𝑜 𝑛ℎ𝑖𝑒̣̂𝑡, 𝑚𝑜̣𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 đ𝑎𝑛𝑔 𝑠𝑖̀ 𝑠𝑢̣𝑝 𝑙𝑒̂̃ 𝑏𝑎́𝑖, 𝑏𝑜̂̃𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑡𝑢̛̀ 𝑑𝑢̛𝑜̛́𝑖 đ𝑎̂́𝑡 𝑝ℎ𝑢𝑛 𝑙𝑒̂𝑛, 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑙𝑢́𝑐 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑚𝑎̣𝑛ℎ. Đ𝑎̂́𝑡 𝑥𝑢𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑎𝑛ℎ 𝑙𝑜̛̉ 𝑑𝑎̂̀𝑛. 𝐿𝑢́𝑐 đ𝑜́. 𝑚𝑜̣𝑖 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 đ𝑒̂̀𝑢 𝑘𝑖𝑛ℎ ℎ𝑜𝑎̉𝑛𝑔, 𝑐ℎ𝑒𝑛 𝑛ℎ𝑎𝑢 𝑐ℎ𝑎̣𝑦 𝑡ℎ𝑎́𝑜 𝑡ℎ𝑎̂𝑛. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑘𝑖̣𝑝 𝑛𝑢̛̃𝑎 𝑟𝑜̂̀𝑖. Đ𝑎̂́𝑡 𝑑𝑢̛𝑜̛́𝑖 𝑐ℎ𝑎̂𝑛 ℎ𝑜̣ 𝑟𝑢𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̂̉𝑛. 𝑀𝑜̣̂𝑡 𝑡𝑖𝑒̂́𝑛𝑔 𝑎̂̀𝑚 𝑑𝑢̛̃ 𝑑𝑜̣̂𝑖 𝑛𝑜̂̉𝑖 𝑙𝑒̂𝑛, 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑐𝑢̛̉𝑎, 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑣𝑎̀ 𝑣𝑎̣̂𝑡 đ𝑒̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑖̀𝑚 𝑠𝑎̂𝑢 𝑑𝑢̛𝑜̛́𝑖 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐.
𝑇𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑖 𝑡𝑎̂́𝑡 𝑐𝑎̉ đ𝑒̂̀𝑢 𝑛𝑔𝑎̣̂𝑝 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑏𝑖𝑒̂̉𝑛 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑛𝑔𝑜̂𝑖 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑐𝑢̉𝑎 ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 đ𝑎̀𝑛 𝑏𝑎̀ 𝑔𝑜𝑎́ 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑘ℎ𝑜̂ 𝑟𝑎́𝑜 𝑣𝑖̀ 𝑛𝑒̂̀𝑛 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑐𝑢̉𝑎 ℎ𝑜̣ 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑙𝑢́𝑐 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑎𝑜 𝑙𝑒̂𝑛. Đ𝑎𝑢 𝑥𝑜́𝑡 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑐𝑎̉𝑛ℎ 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑙𝑢̃ 𝑏𝑎̂́𝑡 𝑛𝑔𝑜̛̀ 𝑡𝑎̀𝑛 𝑝ℎ𝑎́, ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 đ𝑒𝑚 ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑎̉𝑛ℎ 𝑣𝑜̉ 𝑡𝑟𝑎̂́𝑢 𝑟𝑎. 𝑉𝑢̛̀𝑎 đ𝑎̣̆𝑡 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑛𝑢̛𝑜̛́𝑐, 𝑣𝑜̉ 𝑡𝑟𝑎̂́𝑢 ℎ𝑜𝑎́ 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ ℎ𝑎𝑖 𝑐ℎ𝑖𝑒̂́𝑐 𝑡ℎ𝑢𝑦𝑒̂̀𝑛 𝑙𝑜̛́𝑛. 𝑇ℎ𝑒̂́ 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑎̣̆𝑐 𝑔𝑖𝑜́ 𝑚𝑢̛𝑎, ℎ𝑜̣ 𝑐ℎ𝑒̀𝑜 𝑡ℎ𝑢𝑦𝑒̂̀𝑛 đ𝑖 𝑘ℎ𝑎̆́𝑝 𝑛𝑜̛𝑖, 𝑐𝑜̂́ 𝑠𝑢̛́𝑐 𝑣𝑜̛́𝑡 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑖̣ 𝑛𝑎̣𝑛.
𝐶ℎ𝑜̂̃ đ𝑎̂́𝑡 𝑠𝑢̣𝑡 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑎̂́𝑦 𝑐ℎ𝑖́𝑛ℎ 𝑙𝑎̀ ℎ𝑜̂̀ 𝐵𝑎 𝐵𝑒̂̉. 𝐶𝑜̀𝑛 𝑐𝑎́𝑖 𝑛𝑒̂̀𝑛 𝑛ℎ𝑎̀ 𝑐𝑢̉𝑎 ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑒̣ 𝑐𝑜𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑚𝑜̣̂𝑡 ℎ𝑜̀𝑛 đ𝑎̉𝑜 𝑛ℎ𝑜̉ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 ℎ𝑜̂̀. 𝑁𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 đ𝑖̣𝑎 𝑝ℎ𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑔𝑜̣𝑖 𝑐ℎ𝑜̂̃ 𝑎̂́𝑦 𝑙𝑎̀ 𝑔𝑜̀ 𝐵𝑎̀ 𝐺𝑜𝑎́.
Trong những người em từng gặp đến nay, người có lòng nhân hậu nhất là bà em. Bà có lòng thương người vô bờ bến.
Chuyện xảy ra trên đường bà đưa em đi học về. Bà đang chở em đi học về trên quãng đường dốc gồ ghề đầy đất đá. Bỗng bà thắng xe kêu kít. Thì ra có người đang có người nằm bất tỉnh giữa đường, không vật dụng Hay xe cộ bên cạnh. Đoạn đường này vắng vẻ, ít có xe cộ và không có nhà dân xung quanh. Dù có lay cỡ nào, người đàn ông ấy vẫn không tỉnh dậy. Cuối cùng, bà quyết định chở người đó đi bệnh viện xã cách đó mười cây số. Nhìn đoạn đường dốc lắm với cái nắng muốn bể đầu, em thấy thương bà làm sao. Càng thương bà hơn vì người đàn ông phía sau nặng nề. Em ngồi phía trước. Đến bệnh viện, mồ hôi nhễ nhại, bà nói chuyện với bác sĩ trong lúc thở dốc.
Sau đó, gia đình người bị nạn đã đến chăm sóc người đàn ông nọ. Bà cháu em lủi thủi ra về. Trên đường về, bà bảo: "Mai mốt, con lớn lên con cũng hãy nhớ lấy hôm nay mà yêu thương cứu giúp mọi người không cần toan tính con nhé! Con giúp người, người sẽ giúp ta thôi". Câu nói của bà cứ vang vọng mãi trong đầu óc em. Bà em đúng là có lòng nhân hậu. Em rất sung sướng và hạnh phúc khi có người bà tuyệt vời như thế.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 4 - Năm thứ bốn ở cấp tiểu học, kiến thức ngày một tăng, sắp đến năm cuối cấp nên các em cần chú đến học tập nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247