Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Các bạn giúp mình nha Hưởng ứng kỷ niệm ngày...

Các bạn giúp mình nha Hưởng ứng kỷ niệm ngày sách VN, yêu cầu mỗi HS viết cảm nhận về 1 cuốn sách mà em yêu thích nhất. Bài viết giới hạn độ dài không quá một

Câu hỏi :

Các bạn giúp mình nha Hưởng ứng kỷ niệm ngày sách VN, yêu cầu mỗi HS viết cảm nhận về 1 cuốn sách mà em yêu thích nhất. Bài viết giới hạn độ dài không quá một trang A4.

Lời giải 1 :

Bạn tham khảo nhé !

Xin chào, mình là Mug(Yến), hôm nay mình xin viết về quyển sách mà từ lâu đã trở thành một người bạn quan trọng của mình - Hạt giống tâm hồn (Nhiều tác giả):

Có ai mà chưa từng một lần trải qua vị đắng của cuộc sống, lâm vào những tình huống, hoàn cảnh tuyệt vọng, bế tắc và không biết chọn lối đi nào. Và dường như mọi dự định, mọi ước mơ đều sụp đổ, không còn điểm tựa. Cảm thấy hụt hẫng và không muốn làm gì, chỉ có ý nghĩ chấm dứt buông xuôi trôi đi nỗi buồn. Những lúc như vậy hẳn ai cũng cần một động lực để đứng lên và tôi cũng vậy. Tôi đã từng tìm cho mình những cuốn sách về cuộc sống nhằm khắc phục những hạn chế và đưa ra cho mình những bài học kinh nghiệm, cho đến khi tôi tìm thấy cuốn sách "Hạt giống tâm hồn''. Cuốn sách đã làm không ít người thức tỉnh về bài học cuộc sống, đem lại sự đồng cảm cho nhiều người.

"Hạt giống tâm hồn" một cuốn sách nổi tiếng về các câu chuyện nghệ thuật sống và giá trị đạo đức được công ty First News Trí Việt góp nhặt, sưu tầm. Bộ sách là nguồn cảm hứng và sự thúc đẩy con người vươn lên trong mọi nghịch cảnh, chiến thắng chính mình và sống xứng đáng với phẩm chất của mình. Cuốn "Hạt giống tâm hồn" có một câu nói của Oprah Winfey rằng: "Cuộc sống luôn chứa đựng những nỗi đau mà ta không thể nào đoán trước được. Thế nhưng hãy tin rằng mọi chuyện buồn điều lướt qua chúng ta rất nhanh như một đoạn phim ngắn". Cuốn sách đem lại nhiều cảm xúc cho người đọc, mỗi người sẽ có những cảm nhận riêng về cuốn sách. Riêng tôi, sự kiên cường ý chí vươn lên chống lại chông gai của từng nhân vật trong cuốn sách là cảm nhận tôi từ họ.
"Hạt giống tâm hồn" là cuốn sách viết lên những bài học quý giá dành tặng những người đang phải đối đầu với những thử thách mà cuộc sống đem lại, là người bạn tâm sự sát cánh bên ta khi nỗi buồn ập đến, cũng là cuốn sách lấy đi những giọt nước mắt đầy cảm xúc trong trái tim người đọc. Tôi dường như đã hiểu thêm về cuộc sống này. Có những người bất hạnh và đau khổ hơn ta, nhưng vì họ tin và họ đang thấy những điều kì diệu và tiếp tục cố gắng. Cuốn sách như một trang mở đầu trong tôi, biến tôi từ con số không và biết đứng lên dần mỗi khi vấp ngã.Đắc tâm nhất ngoài cảm nhận về cuộc sống, tôi đã biết thêm cho mình những bài học quý báu. Trước đó tôi đã đặt ra hàng trăm lý do, hàng trăm câu hỏi làm sao để dẫn đến thành công và làm thế nào để chọn được con đường tương lai tốt . Hầu hết những lý do đó không có câu trả lời và không có cách giải quyết. Nhưng đến giờ, tôi đã tìm thấy câu trả lời trong "Hạt giống tâm hồn" chỉ bằng hai chữ nỗ lực.
"Hạt giống tâm hồn" như một phép màu kì diệu mách chúng ta khi gặp phải thử thách, những khó khăn tưởng chừng như không vượt qua nhưng chỉ cần có ý chí và niềm tin bạn sẽ vượt qua những khó khăn đó và chạm đến đích thành công.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào, nếu chúng ta mang một sức mạnh ý chí, gạt đi những giọt nước mắt đau khổ để đứng dậy, sẵn sàng đối mặt với những khó khăn đó thì ta sẽ nhận ra: Đằng sau những giọt nước mắt đó vẫn còn một niềm vui và hạnh phúc và trái lại nếu dễ dàng vứt kiếm buông xuôi thì ta chỉ nhận được thất bại song song với những nỗi buồn ám mãi không buông.

Có những lúc tôi thất bại và muốn lùi lại nhưng rồi tôi đã cố gắng bước lên vì "Hạt giống tâm hồn" mang cho tôi sức mạnh vi diệu ấy. "Hạt giống tâm hồn" cuốn sách mang lại niềm tin cho mọi người và đem lại phần nào thành công cho ta, giúp ta thấy được giá trị của cuộc sống. Cảm ơn "Hạt giống tâm hồn" cuốn sách giúp tôi nhận thức đúng về giá trị bản thân và làm nguồn động lực khi tôi vấp ngã, thất bại trong cuộc sống này.

Thảo luận

Lời giải 2 :

Ghêrans từng nói: “Tôi đọc sách không những còn mở mang trí tuệ mà còn nâng cao tâm hồn”  Vâng, rất đúng sách giúp cho tư duy, trí tuệ của con người mở mang hiểu biết, thông qua sách con người hiểu được lịch sử, truyền thống, phong tục và đặc biệt là học tập nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật và sách còn giúp tâm hồn của chúng ta thêm sâu sắc hơn,mang cho chúng ta sự thấu cảm với con người với muôn loài,muôn vật.Từ đó ta thấy được,sách chính là người hướng chúng ta tới Chân-Thiện-Mỹ.

Tôi rất thích đọc sách,nhất là cuốn Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ của tác giả Nguyễn Nhật Ánh. Cuốn  sách này là  cho những người đã từng là trẻ em nhớ về kỷ niệm tuổi thơ của mình,  mang họ chở về quá khứ,tìm lại hình bóng của mình trong từng trang truyện,trong từng trò nghịch ngợm của các nhân vật mà Nguyễn Nhật Ánh xây dựng lên (Mặc dù đây là cuốn sách dành cho người từng là trẻ em nhưng tôi nghĩ những bạn vẫn đang là trẻ em vẫn có thể đọc được)

Cuốn sách này có kích thước là 13x20 cm, số trang là 220,cuốn truyện có tất cả 12 chương ,chương nào cũng hay và hấp dẫn ,với cách viết văn đặc biệt của Nguyễn Nhật Ánh thì không khó để tác phẩm này đạt giải thưởng văn học ASEAN năm 2010. Với giọng văn dí dỏm,Nguyễn Nhật Ánh đã đưa thính giả trở về tuổi thơ của bốn nhân vật:Thằng cu Mùi (nhân vật xưng tôi vừa là cu Mùi hồi bé vừa là ông Mùi gần 50 tuổi kể lại cái tuổi lên tám của mình), Hải cò (sau là giám đốc), con Tủn (sau là hiệu trưởng) và con Tí sún.

    Mở đầu câu truyện là giọng kể buồn chán của cu Mùi,cu cậu biết thừa ngày mai sẽ diễn ra như nào rồi và uể oải khi nghĩ đến một ngày dài với những sự việc nhàm chán lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác. Cậu cùng với các bạn của mình đã nghĩ ra ý tưởng thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của mình.  Các bạn biết không khi tuổi thơ chúng ta là chơi thả diều,chọi gà,hay là chơi đồ hàng thì bốn nhóc tì lại chơi trò ‘vợ chồng’rồi lại chơi đổi vai thành ‘bố ,mẹ’  rồi truy lùng kho báu ,nuôi những chú chó hoang ...Không những thế bốn nhân vật này còn nghĩ ra trò chơi ‘quái đản’đó là ‘đặt tên cho cả thế giới’ như bảo cái tay là cái miệng ,cái nón là cuốn tập,cái đầu là cái chân.. hay là đặt tên cho nhau theo ước muốn:Cu Mùi là thầy hiệu trưởng,Hải cò cảnh sát trưởng ,Tí sún là nàng bạch tuyết  và Tủn là tiếp viên hàng không .Những cái tên tự đặt ra cho mình đã nhiễm vào bốn cô cậu như : “Hôm qua thầy hiệu trưởng đánh nhau với em, sáng nay còn nằm rên hừ hừ ở nhà ạ”Hải cò nói với cô giáo . Không nhưng thế đám trẻ con nghịch ngợm này còn sáng tạo ra bảng cửu chương mới. Rằng 2 lần 4 bằng bao nhiêu cũng được, nhưng nhất định không phải bằng 8. Và cuối cùng cái trò chơi được coi là lý thú đấy đã bị dập tắt bởi NGƯỜI LỚN. Bạn có bao giờ hỏi bố mẹ những câu hỏi ở trong truyện chưa như : Tại sao chúng ta lại ăn Tết?Tại sao trái đất xoay quanh mặt trời?Tại sao máu lại màu đỏ?Tại sao đàn ông lại ko có vú... và đáp trả lại hàng nghìn câu hỏi đặt ra chỉ là một câu mắng từ bố hoặc mẹ .Tôi thấy rõ hình ảnh hồn nhiên thời thơ ấu của mình và tất cả các bạn đây trong nhân vật cu Mùi: nghịch ngợm,hồn nhiên và vô tư.Một hôm Cu Mùi nhắn tin cho Tủn là:“Chiều nay chúng ta lên giường một chút chăng? Buồn ơi là sầu!” Cái Tủn cũng chỉ là một đứa bé,nó làm sao hiểu “lên giường là gì,sao lại rủ mình đi ngủ nhỉ?Vì không hiểu lên Tủn hỏi mẹ, và cái kết như thế nào,mẹ Tủn mắng Tủn và nói với ba cu Mùi chứ sao!Thế là hôm đó chỉ có cu Mùi lên giường với cái roi của ba nó và phải tạm biệt cái điện thoại của chú Nhiên.Những câu chuyện hồn nhiên và không kém phần hài hước ấy đã làm cho cuốn truyện trở lên hấp dẫn hơn. Sau đó từ là một đứa trẻ con,Nguyễn Nhật Ánh  đã biến cu Mùi nghịch ngợm ngày nào thành một nhà văn.

Khi bốn nhân vật của Nguyễn Nhật Ánh lớn ,đều là những người tài giỏi ,có ích xã hội như  Giám đốc Hải cò,cô hiệu trưởng Tủn ,còn về phần Tí sún,tôi không biết cô ấy làm nghề gì.Những kỷ niệm hồi bé của bốn nhân vật được nhà văn Mùi viết lại thành một bản hội thảo ,nhưng bản hội thảo chẳng bao giờ được đọc vì Hải cò và Tủn(trừ Tí sún ra)không muốn cái kỷ niệm vớ vẩn ấy làm cho họ xấu hổ.Chẳng nhẽ đây là tình trạng của của những người lớn có địa vị cao sang,được nhiều chú ý tới sao ? Rồi tự nhiên nhà văn Mùi lại biến trở lại thành cu Mùi lúc nào không hay.

Cu Mùi rủ với Tí sún đi tìm kho báu ,vượt biển hay lên rừng lên núi,những điều đó chỉ có thể thực hiện được khi trở thành người lớn thôi..Rồi thay vì đi tìm kho báu ở biển ,ở rừng ở núi,thì cu Mùi lại nghĩ kho báu sẽ có ở vườn ,và chính xác là nhà Hải cò.Những cái trò nghịch ngợm nào của các cô cậu này đều có kết quả là một trận mắng te tua hoặc nặng hơn thì là mấy cái roi tét vào mông.Những đứa trẻ do bị cảm xúc cuốn vào nên họ nhớ ra bố mẹ đã có bao nhiêu là tội ,còn nhiều hơn trẻ con ý chứ thế rồi cùng chúng nhau mở tòa xét xử kể tội ba mẹ mình như “Tí Sún kể tội ba nó rất hay nhậu nhẹt, rồi uống rượu say đến mức đâm xe vào cột điện. Nó đã rưng rưng nước mắt khi nghĩ đến cảnh sẽ phải làm trẻ mồ côi. Cu Mùi lại trách ba mẹ nó luôn nghĩ bản thân là đúng và tài giỏi. Sau đó, ép buộc con cái là nó phải làm theo ý muốn của ba mẹ.Đọc tới đây liệu các bậc làm cha làm mẹ đang cầm cuốn sách này trong tay thì có tự hỏi mình rằng cách dạy con mình có đúng đắn không nhỉ,mình có sai sót gì sao...? Cuốn sách này sẽ giúp các bậc làm cha làm mẹ nhìn nhận lại cách hành xử và giáo dục con của mình. Đây cũng là lời nhắn nhủ của những đứa trẻ dành cho ba mẹ mình.Không phải đứa trẻ nào lớn lên cũng tài giỏi vì thế hãy để con mình sống với tuổi thơ trong veo đầy kỷ niệm đẹp.Cách mà Nguyễn Nhật Ánh biến cu Mùi thành một nhà văn rất nhanh chóng ,từ một thằng cu nghịch ngợm đã trở thành nhà văn.Nhưng làm người lớn thì chẳng có gì hay là tôi tôi sẽ chỉ mong muốn mãi mai và mãi mãi sống trong tuổi thơ thôi bởi vì những người như Hải cò và Tủn khi lớn lên lại chỉ muốn lãng quên đi những kỷ niệm ấy như phủi những hạt bụi làm bẩn cái bàn vậy .Nhưng đối với tôi hay là những người như cu Mùi thì đó làm hạt bụi vô giá còn đắt hơn kim cương,nói tóm lại là vô giá.Tại sao Nguyễn Nhật Ánh lại cho cu Mùi làm nhà văn thay vì làm thầy hiệu trưởng như mong muốn của cậu ấy . Tôi nghĩ là ông muốn cu Mùi ghi lại những kỷ niệm đẹp nhất của thời ấu thơ,để cho những kỷ niệm ấy mãi mãi được ghi lại trong những tờ giấy trắng để không bao giờ phải quên nó.Nhưng khi những kỷ niệm hay là trò nghich ngợm của chúng ta được ghi trên một trang giấy mà vào tay của bố mẹ thì điều này thật sợ hãi biết bao,bởi vì họ đâu có biết được rằng đứa con được coi là ngoan ngoãn lại có những trò chơi hết sức bậy bạ như vậy và từ đó họ nhìn con mình với ánh mắt khắt khe hơn.Nhưng họ đâu biết chúng ta ngây ngô ,vô tư nhỉ! Tác giả lại một lần nữa đưa người đọc trở về quá khứ,đó là lúc mà cu Mùi phải chia tay Tủn,vì Tủn chuyển nhà lên thành phố.Cu Mùi hẹn Tủn ở quán chè ,nó ăn trộm tiền của mẹ để làm tiệc chia tay Tủn cũng như trẻ con khác ,lúc ăn thì nó im thin thít ,nhưng ăn xong thì lại khóc bù lu bù loa nên,khó hiểu ,và chính cu Mùi cũng chẳng hiểu.Buổi hôm đó cu Mùi chỉ nhìn Tủn ăn và ra đi mà chẳng nói câu gì. Nhưng sau khi Tủn đi ,ba đứa trẻ hồn nhiên ấy vẫn nghĩ ra những trò hết sức quái đản.Rồi những con chó hoang lại là một chủ đề mới đối với 3 nhân vật này .Ước muốn được kiếm tiền mà không phải ngửa tay ra xin mẹ là một niềm vui mừng đối với bọn trẻ,và chính cả bản thân tôi cũng thế,tôi nghĩ ra bao nhiêu là công việc tôi muốn làm như là :đục hạt sen,nhặt chỉ,rửa bát thuê...nhưng những cái mong muốn ấy  nhanh chóng được dập tắt bởi câu nói KHÔNG của mẹ,nó như một gáo nước lạnh đổ vào ngọn lửa trong tâm hồn tôi vậy .  .Chương cuối cùng của cuốn truyện là nhà văn cu Mùi đã trở thành nhà văn nổi tiếng ,và cuối cùng hai nhân vật  Hải cò và Tủn  không hề vứt bỏ đi những kỷ niệm của mình ,rồi sau đó họ cùng nhau ngồi ôn lại kỷ niệm xưa.

Tôi nghĩ đây là cuốn sách dành cho mọi lứa tuổi:trẻ em,thiếu niên ,bậc làm cha làm mẹ và người trưởng thành...

Thứ nhất là đối với các thính giả nhí

Tác giả sử dụng giọng văn trong sáng, nhẹ nhàng, lời kể hồn nhiên, hóm hỉnh. Các nhân vật cũng như các tình tiết trong truyện đều hết sức gần gũi và tự nhiên.Câu truyện chỉ xoay những tình tiết hay gặp trong cuộc sống như là bày các trò chơi nghịch ngợm sau đó là bị bố mẹ mắng ,điều đó là quá quen thuộc đôi với những bạn còn là trẻ em rồi nhỉ.

Thứ hai là đối với bậc phụ huynh

Bởi vì bố mẹ  ai cũng đều có tuổi thơ và đã từng trải qua những ngày tháng vô lo, nghich ngợm đó. Để thấu hiểu con mình hơn , khi thấy những đứa con thơ của chúng ta ngây ngô, ngốc nghếch, mình không còn trách chúng không hiểu chuyện nữa.

Thứ ba là đối với người trưởng thành

Truyện vừa hài hước vừa mang ý nghĩa sâu sắc. Nó làm cho mỗi người trưởng thành đều nhớ về tuổi thơ chính bản thân mình . Nguyễn Nhật Ánh đã viết “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai đã từng là trẻ em”. Tác giả đã tặng cho những người trưởng thành một chiếc vé vô giá, chiếc vé trở về tuổi thơ với bao kí ức và tiếng cười.

Cuốn truyện này thật dễ đi vào lòng người,có sức lay động lòng người bởi giọng văn hóm hỉnh và hài hước của tác giả,không nhưng thế tác giả còn  lồng vào nhiều hình ảnh, quan niệm theo cách ý nhị,tinh tế, kín đáo mà sâu sắc.Mặc dù chỉ là những trò nghịch ngợm của mấy đứa trẻ nhưng Nguyễn Nhật Ánh đưa người đọc hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác ,từ cảm xúc này đến cảm xúc khác mà hối tiếc nhớ lại tuổi thơ tươi đẹp của mình.Tác phẩm của tác giả đã giúp người đọc trở về quãng thời gian hồn nhiên vô tư ,và tìm lại chính bản thân mình trong từng câu, từng chữ,từng lời nói hay cũng có thể là từng trò chơi muốn làm loạn tung cả thế giới.  Nhưng  đó là thế giới riêng của trẻ thơ mà người lớn không sao hiểu nổi. Và giờ phút này, khi phải bươn trải hàng ngày trong dòng chảy của cuộc sống, con người ta lại ước ao được một chuyến tàu chở về tuổi thơ ấy

Cuốn sách này nói về trẻ em chứ không dành cho trẻ em,họ muốn dành cho người đã từng là trẻ em.  Dĩ nhiên là trẻ em cũng nhìn thấy mình trong cuốn sách này. Nhưng đối tượng  mà tác giả  muốn nhắm tới là người lớn.Trong truyện có câu mà tôi thấy rất hay và ý nghĩa là:“người lớn đánh lừa người lớn dễ hơn là đánh lừa trẻ con. Bởi người lớn tiếp nhận thế giới bằng óc phân tích, còn trẻ con cảm nhận thế giới bằng trực giác” (tr.168)..Và tất nhiên  người lớn luôn cho mình đứng về phía chân lý, nếu xảy ra một sai lầm nào đó thì phần lỗi đương nhiên thuộc về trẻ con rồi,điều đó cũng dễ hiểu thôi .

. Chỉ với mười hai chương ngắn ngủi của Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ đã mang lại cho ta những cảm xúc bồi hồi nhớ nhung về một thời thơ ấu của mình.Mặc dù có người nghĩ lại thì cảm thấy xấu hổ nghĩ sao mình khờ dại thế nhưng đánh mất kỉ niệm tuổi thơ chính là một sự thất bại của cuộc đời bạn.Các bạn có muốn cùng những nhân vật trong truyện hồi ước lại những kỷ niệm của mình qua từng trang giấy không.Vậy thì tại sao bạn không dành một số tiền tiết kiệm nho nhỏ hay xin bố mẹ để mua cuốn sách này nhỉ,hãy thử mua về đọc nhé,bởi vì nó chính là tấm vé mang  bạn quay trở về quá khứ đấy.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247