Vũng Tàu, ngày 20 tháng 3 năm 1990
Tuấn thân mến!
Mùa xuân đã thay áo mới, mùa hè đã bay xa, mùa thu rụng lá và mùa đông tạm biệt khoảng trời khoáng đãng.
Tôi và bạn đã xa nhau giữa những ngày vui buồn. Hôm nay, mùa hạ lại trở về, tôi và bạn lại gặp nhau trong lá thư này.
Xa nhau đã mấy mùa trăng tròn sáng, chắc hẳn bạn đi nhiều nơi lắm phải không?
Tôi thì đi nhiều nơi lắm, không kể xiết, nhưng Vũng Tàu là nơi tôi thích nhất và cũng là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi.
Mùa hè đến với chúng ta, tình bạn càng thêm thiết tha. Nhưng Vũng Tàu sẽ giúp tôi và bạn thêm thắm thiết, thêm gắn bó. Chắc hẳn bạn cũng nghe nhiều người nói đến Vũng Tàu rồi chứ? Nhưng tôi sẽ giới thiệu quê tôi ... cho bạn nghe nhé!
Vũng Tàu! Vũng Tàu! Hai chữ in sâu vào lòng mọi người khi buổi sáng nắng đẹp, buổi chiều biển lặng, và buổi tối cảnh vật im lặng, sâu lắng.
Bãi biển, bến bờ của Vũng Tàu rất đáng yêu, trìu mến, dễ thương.
Buổi sáng, biển ầm ầm, gào thét giữa ban mai như hờn giận, như ghen ghét, như thách thức ... Tiếng sóng xô cát tung bọt trắng xoá, tiếng biển xanh đang hát phía chân trời, tiếng sóng rì rào, ì ầm vang mãi ... phía trời xa.
Người người tung tăng đùa với sóng, giỡn với biển cả làm cảnh vật thêm sông động. Mây trắng bay qua biển và soi bóng xuống mặt nước, ông mặt trời chiếu muôn nghìn tia nắng xuỗng mặt biển như có ai rắc vàng lên tấm thảm xanh màu da trời. Cơn gió lồng lộng đi qua biển để ngắm nhìn cảnh vật. Sóng dập dìu, dập dìu chạy mãi vào bờ, sóng gối lên mõm đá, sóng ru giấc ngủ cho bãi cát mịn như đang chải bộ tóc dài thước tha, sóng lại làm lay động hàng thuỳ dương xanh ngắt, mượt mà, uyển chuyển. Những cậu bé mặt tròn xoe, mắt thơ ngây, nô giỡn, nghịch ngợm với sóng. Dãy núi cao ngất như lưỡi cưa chém vào trời xanh, những chiếc thuyền như một chấm đen nhỏ di chuyển trên mặt biển.
Biển đẹp nhất vào buổi sáng.
Buổi chiều biển xám xịt, cảnh vật mờ ảo. Người người chỉ lác đác, bạn sẽ nghe tiếng sóng ùm ùm, ầm ầm, nghe tiếng của loài chim đi tìm mồi, nghe hàng thuỳ dương xào xạc, vi vu như đang trò chuyện, nghe tiếng côn trùng rả rích. Cảnh vật lại mờ đi chỉ thấy biển tung bọt trắng xoá, chỉthấy mây xanh lả lướt bay, chỉ thấy hàng thuỳ dương thẳng tắp, chỉ thấy bãi cát tắm mình trong biển cả, chỉ thấy dãy núi, chỉ thấy gió vi vu bên tai.
Buổi tôi ánh đèn le lói hiện trên biển, thấy trăng tròn cười tươi, biển nổi sóng, hàng thuỳ dương đang mất hút trong làng sương dày đặc, người vui vẻ trò chuyện. Màn đêm bao trùm lên mọi vật.
Biển là thơ mộng, đẹp như một câu chuyện cổ tích.
Quê tôi là như thế đó!
Giờ đây, ngồi bên bàn, viết đến đây, tôi biết nói lên điều gì nữa đây? Chỉ mong Tuấn mãi mãi là bạn của tôi và học giỏi để thầy cô, bạn bè, cha mẹ vui lòng. Và chỉ mong tôi được giang tay đón bạn đến nơi này.
Mong bạn hồi âm nhé!
Bạn của Tuấn.
Bạn thân mến! Thế là chúng mình làm bạn với nhau được một năm rồi nhỉ. Nhưng thật tiếc là bạn chưa được về quê mình chơi. Mặc dù bây giờ đang mùa đông giá lạnh nhưng quê mình vẫn đẹp lắm.
Khi những chiếc lá xa cành, khi tiết trời se lạnh và những đám mây mùa hạ rủ nhau đi chơi xa... đó là lúc nàng Đông trở về. Nàng Đông không về đột ngột mà báo trước, có khi từ rất sớm để mọi người chuẩn bị. Khi nàng Thu ra đi, nàng Đông đến, thôn xóm có sự thay đổi. Khắp nơi khoác lên mình một cái áo mới màu xám. Bầu trời không còn những ánh nắng gay gắt nữa. Gió thổi về mang theo hơi lạnh. Đâu đâu cũng thấy sự xuât hiện của chị gió. Có khi còn nghe rõ bước đi của chị bay lượn vào trong nhà. Những con đường trong thôn lúc nào cũng xào xạc lá bay. Cây trong vườn như lạnh, đứng sát lại bên nhau. Có cây trơ trọi với cánh tay khẳng khiu vươn ra như anh vận động viên đang khởi động chuẩn bị vào cuộc thi. Từng nếp nhà muốn thu mình lại, nhỏ đi để bớt lạnh. Lũy tre đầu làng vì lạnh mà gần gũi nhau thêm. Chúng bên nhau, cùng đu đưa và tâm sự. Xa xa, cánh đồng làng mùa đông vẫn trải dài một màu xanh, đẹp lạ lùng. Mặc cho giá rét, những cây hoa màu vẫn dũng cảm vươn lên mạnh mẽ. Vắng nhất là những tiếng chim mùa đông trốn đi đâu hết, để lại không gian cao rộng, mênh mông. ..
Mùa đông làm cho cuộc sống con người như hiền hoà hơn, không dịu dàng vào mùa thu, sôi động như mùa hạ, tràn trề như mùa xuân mà điềm tĩnh như thường. Lạnh cũng gắn kết con người lại gần nhau hơn. Sáng sáng, tỉnh giấc bao giờ cũng bắt đầu bằng một cốc nước nóng. Áp nó lên má, để hơi toả lên mặt, lên măt thật dễ chịu và vừa tỉnh ngủ. Trời mùa đông bị thần thời gian kéo ngắn lại nên ai ra ngoài cũng có cảm giác vừa mới thôi đã trở về. Mọi người trong nhà thấy vui hơn vì lại quây quần với nhau bên mâm cơm sốt dẻo. Mùa đông, vui nhất là học sinh đến trường, được khoe với nhau những chiếc áo ấm thật đẹp, thật rực rỡ. Nhìn những em nhỏ áo quần ấm áp, chạy nhảy ngoài sân trông nặng nề, chậm chạp như những chú gấu dễ thương. Những người già ngồi trong nhà đàm đạo, uống những li trà nóng. Cuộc sống cứ như thế diễn ra, dường như thấy bình tĩnh hơn, không vội vàng gấp gáp. Con người tự lắng mình lại để chiêm nghiệm, suy nghĩ.
Bạn thấy không, tuy mùa đông đã về, tuy khắp nơi ngập tràn hơi lạnh nhưng làng quê mình vẫn đẹp. Đẹp bởi cuộc sống nơi đây bình yên và giản dị. Dù có đi đâu xa mình cũng không thể quên được những ngày đông lạnh giá này, nhất là những lúc được ở bên gia đình.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247