Đối với em, mẹ như một người bạn thân thiết luôn bên cạnh em, cùng em chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống. Tuy nhiên, em cũng đã có rất nhiều lần mắc sai lầm khiến mẹ buồn lòng.Em còn nhớ như in hồi ức về ngày hôm đó. Năm đó em mới học lớp 4. Một ngày với thời tiết tuyệt đẹp và ngày đó cũng là ngày diễn ra lễ hội lớn trên phố huyện, đó là một lễ hội rất lớn được tổ chức hàng năm và kéo dài hẳn 8 ngày. Lễ hội có rất nhiều hoạt động, mẹ cho em đi thăm quan, mua cho em rất nhiều đồ ăn và đồ chơi đẹp, em cảm thấy vui vô cùng.
Tuy nhiên, hai hôm sau, vào ngày hội chính, em lại được các bạn cùng lớp rủ tiếp đi chơi hội. Lúc đầu em cũng khá sốc khi nghe được lời đề nghị đó vì tôi cũng tự thấy rằng mình còn nhỏ, sao có thể đi chơi xa nhà như vậy mà không có người lớn đi cùng.Em ầm ừ nói rằng cần phải hỏi ý kiến mẹ, xem mẹ tôi có cho đi không thì em mới có thể đi. Khi đi học về em cũng hỏi ý kiến mẹ, dường như mẹ nghĩ em đùa, mẹ vừa cười vừa nói với em là tất nhiên không được rồi, sẽ rất nguy hiểm đó. Em dường như không chút để tâm đến lời mẹ nói. Sau đó, vì sự rủ rê của bạn bè mà em cũng cứ vô tư tự ý đi chơi mà không có sự đồng ý của mẹ cũng như mẹ không hề biết về điều này.
Em thật có lỗi và tự hứa sẽ không mắc phải
`***/`
Sống trong cuộc đơi ai mà chưa từng mặc phải lỗi lầm, nhưng biết sai và sửa thế mới là quan trọng. Tôi cũng vậy, cũng như bao người và đã từng mắc lỗi rất nhiều lần. Nhưng có lẽ lỗi lầm khi ấy tôi gây ra thật sự không bao giờ quên được nó in mãi sâu trong lòng tôi và tự hứa với bản thân rằng mình sẽ không bao giờ mắc sai lầm đó nữa vì tôi đã làm cho mẹ của tôi rất buồn.
Cãi lỗi lầm đó nó được bắt đầu lúc tôi `8` tuổi. Lúc còn là một cậu bé tôi rất hay nghịch nghợm quậy phá banh nhà nhưng mẹ tôi không một lần trách móc mà chỉ dặn nò tôi bảo tôi không được như thế nữa. Nhưng đến một hôm tôi vô tình làm vỡ chiếc bình mà mẹ tôi quý nhất đó là chiếc bình mà ông ngoại để lại cho mẹ tôi. Mẹ xem nó như là báu vật của mình. Chiếc bình có màu xanh lam và những nét họa trông rất đẹp của tôi cũng đắm say mê vì vẻ đẹp huyền ảo của nó. Khi đó tôi đang chơi bóng ở ngoài sân cùng lũ bạn thì mẹ bảo tôi đi tắm để vào ăn cơm nhưng tôi không nghe mà nói lại mẹ là tôi chơi xong đã rồi vào tắm. Mẹ tôi nói thêm con vào tăm xong ăn cơm mình còn đi học nữa. Nhưng tôi quyết không nghe lời mà dám cãi ngang với mẹ. Không! Con chơi xong đã mẹ phiền quá. Mẹ tôi rưng rưng nước mắt và đi xuống bếp làm cái gì đó. Và bỗng chúng tôi quá say mê không để ý đến đồ đạc lung tung tôi sút một phát bóng bay vào nhà và làm vỡ bình hoa ấy. Mọi người ai nấy đứng hình và sững sờ mẹ tôi chạy ra. Con làm cái gì đấy? Đây là chiếc bình mà mẹ quý nhất cơ mà. Khuôn mặt mẹ trịu xuống mẹ đi lấy xúc rác và cái chổi để dọn dẹp khi đó thực sự tôi thấy rất có lỗi và hối hận khi không nghe lời mẹ tôi chạy vào tắm rửa và ăn cơm. Bữa cơm hôm ấy thật yên lặng làm sao. Tôi vội lại nói "Mẹ ơi cho con xin lỗi". Mẹ tôi đáp không sao đâu con chỉ là một bình hoa thôi mà sao quý giá bằng con của mẹ được. Mẹ và tôi liền ôm trầm lấy nhau.
Tôi biệc lúc đó việc làm của tôi thực sự là hư, tuy mẹ không ngói nhưng tôi biết mẹ buồn rất nhiều, thương mẹ lắm. Tự hứa sau này không làm mẹ buồn nữa.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247