Từ lâu tôi luôn có những suy nghĩ phân vân về sự trưởng thành mà người lớn thường nói, rốt cuộc bao nhiêu tuổi thì chúng ta đươc coi là trưởng thành, tôi thường thắc mắc như vậy và mong cho đến ngày tôi đủ tuổi lớn. Nhưng rồi, tôi nhận ra trưởng thành không phải từ dùng để chỉ số tuổi thể xác mà là để chỉ số tuổi tâm hồn. Và tôi biết vào thời khắc ấy, tôi đã lớn khôn.
Thời gian thật kì lạ, sự thay đổi của con người lại càng kì lạ hơn. Một buổi chiều lộng gió tôi chợt muốn thơ thẩn trên con đường về nhà mà nghĩ ngơi mông lung, tôi nghĩ về quá khứ, về hiện tại và nhận ra bản thân một năm gần đây thay đổi một cách kì lạ. Chỉ một năm mà tôi thấy mình khác hẳn tất nhiên là theo chiều hướng tích cực khiến cho người ta hài lòng. Giống như tạo hóa cố tình dồn hết tâm huyết của sự biến đổi vào một năm qua khiến nó khác biệt bằng cả mười mấy năm trước đó gộp lại vậy. Mới chỉ một năm thôi mà tôi từ một cô bé hồn nhiên, vô lo vô nghĩ đến vô tâm tự bao giờ đã biết chú đến cái nhăn mày của cha, nếp nhăn khóe mắt mẹ mà chạnh lòng xót xa. Từ bao giờ tôi nhận ra sự buồn rầu trong ánh mắt nhỏ bạn thân, sự bày tỏ hài lòng hay bất hài lòng trong ánh mắt của người đối diện. Tất cả đỗi tự nhiên chứ không hề kì diệu như tôi đã từng mơ mộng ngày thơ. Một cái cảm giác tự hào, hạnh phúc lâng lâng khó tả mà cũng trầm ngay xuống được trong nỗi lo bang quơ không biết là gì.
Tôi thấy mình đã lớn khôn khi bản thân biết chú đến cảm xúc của mọi người xung quanh, thấy mình tinh tế hơn trong cách nhìn, cách cảm, cách nghĩ. Tôi thấy mình đã lớn khôn khi bản thân không còn quá coi trọng đánh giá hay nhìn nhận của người khác về mình mà chỉ muốn chuyên tâm để là bản thể hoàn hảo nhất của chính mình. Tôi thấy mình đã lớn khôn khi dần biết chấp nhận cô đơn và yêu lấy nó, xa những nơi náo nhiệt ồn ào để chỉ về phòng mình, ngồi bên khung cửa sổ riêng mình và sắp đặt lại kế hoạch cho mọi cảnh xúc. Tôi tháy mình đã lớn khôn khi không còn xù lông trước những gạch đá của cuộc đời mà hiên ngang đứng dậy như cách mà một con người chân chính được quyền đứng thẳng mà bước đi. Tôi nhận ra mình khôn lớn khi không còn ôm mặt khóc để rồi bỏ cuộc trước những khó khăn hay thất bại mà nắm chặt tay, đứng dậy từ nơi đã ngã xuống, không khuất phục cũng không bỏ cuộc. Tôi thấy mình đã lớn khôn…
Trưởng thành là cả một quá trình dài và tôi đã trải qua từng bước một cho đến một ngày tôi chợt nhận ra tất cả những điều ấy, xâu chuỗi chúng lại qua những so sánh với một thời qua khứ đối lập, tôi nhận ra không biết trưởng thành đã đến từ lúc nào. Trưởng thành đến sau mỗi khó khăn, nó đến sau tấm màn màu xám mà chỉ có những ai đi xuyên qua tâm màn ấy mới nhìn nhận được nó. Không phải ta cứ nhiều tuổi thì sễ trưởng thành, người ta đáng đồng điều đó chỉ vì càn lớn ta sẽ càng gặp nhiều phong ba cuộc đời dẫn ta đến bức màn màu xám mà thôi. Nếu không có nó, có những người lớn mà chỉ như một đứa trẻ mãi không trưởng thành mà vì có nó mà nhiều người chưa đủ lớn vẫn mang tâm hồn lớn khôn. Và có lẽ, đi theo sự trưởng thành còn là nỗi lo vô định nữa, nỗi lo trở thành người lớn chăng?
Vậy đấy, tôi đã biết lo trong cái tuổi còn nhuốm chút vô tư và tôi nhận thấy mình đã khôn lớn thật rồi.
Chúng ta đều biết rằng quá trình lớn lên và phát triển của con người là điều vô cùng kì diệu và thú vị. Chính chúng ta cũng đã thấy mình lớn lên theo một cách nào đó, không chỉ lớn về thể xác mà còn cả trong suy nghĩ của mình nữa. Chính tôi đã và đang cảm thấy mình khôn lớn.
Tôi tên Ngân, năm nay tôi đã mười bốn tuổi rồi. Vào năm sau tôi sẽ phải gỡ bỏ chiếc khăn quàng đỏ để bước vào đội ngũ Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh. Nghĩ đến điều đó thôi đã khiến tôi rất phấn khích. Khi nếm trải cảm giác mình lớn lên từng ngày từng ngày thật lạ lùng. Khi vào lớp một, tôi là một đứa trẻ con và lại lùn nhất lớp nữa chứ. Bố, mẹ mua sữa và phô mai để tôi ăn có đầy đủ canxi nhằm cải thiện chiều cao khiêm tốn của tôi nhưng không được bao nhiêu cả. Suy nghĩ lúc ấy của tôi cùng rất trẻ con, nghĩ gì nói đó không nghĩ ngợi nhiều về cảm xúc. Lúc ấy tôi rất ngây thơ cứ cười cười, nói nói suốt ngày. Tôi còn nhớ bố, mẹ tôi nói tuổi đó thì trí não phát triển nên cứ đụng đâu tôi lại thắc mắc mà về sau này tôi thấy mình hỏi hơi nhiều và có phần vớ vẩn. Thêm vào đó là tính nhút nhát, rụt rè của một đứa con nít quậy ngầm như tôi. Thế rồi, từ từ tôi lên lớp hai. Rồi lớp ba nhưng chiều cao cũng chỉ cải thiện đôi chút, suy nghĩ và các câu hỏi cùng cấp bậc khó hiểu hơn. Rồi lên lớp bốn, lớp năm. Tôi biết thế nào là phải trau dồi nhiều điều mới. Tôi bắt đầu biết quan tâm và chia sẻ vui buồn cùng bạn bè và người thân, tôi hiểu được quy luật của tạo hóa. Sau năm năm học ở ngôi trường tiểu học thì tôi lại phải đến với ngôi trường với thứ bậc cao hơn đó là trường Trung học cơ sở. Đối với tôi, đó là một bước ngoặt lớn cho con người tôi. Tôi bắt đầu tăng trưởng về chiều cao và thể lực. Bố mẹ tôi vui mừng nói: “Thế là con gái nhổ giò rồi đây”. Và giờ đây tôi không cần phải nhờ người lấy đồ hộ khi nó ở tít trên cao, không cần phải uống sữa nhiều hay phải nhón chân khi phải viết bảng nữa. Ngoài ra, tôi còn rất khỏe. Tôi đã tự mở nút chai được, và đã tự khiêng cả một chồng sách nghiên cứu địa lí mà tôi yêu thích. Từ bước ngoặt này mà tôi đã biết làm nhiều thứ. Tôi biết chủ động hơn trong học tập, mạnh dạn hơn, biết sử dụng từ ngữ để đưa ra lập luận của riêng mình. Tôi biết và hiểu được những từ ngữ làm cho bố mẹ an tâm khi bị đau. Rồi sau hai năm, tôi hiện đang học lớp tám, tôi hiểu khái niệm của chữ học tập rõ ràng hơn, chú trọng đến sách vở nhiều hơn. Do thích đọc sách nhưng chỉ muốn ngồi một mình yên tĩnh bật cây đèn bàn chỉ chiếu ánh sáng vào sách mà thôi và cuối cùng tôi phải tự chịu hậu quả cho đôi mắt của mình. Tôi không còn ái ngại về môn học giới tính mà ngày bé tôi cho là không ổn với tâm lí. Tôi hiểu về quy luật của chính con người đề ra, mạnh được yếu thua; biết suy luận và dùng tiền một cách đúng đắn và suy nghĩ đã có phần chín chắn hơn nhiều. Tôi đã biết dành dụm để mua tư liệu học tập và tham khảo. Hiểu được giá trị đồng tiền trong cái xã hội ngày nay. Tôi thấy mình như một người lớn thật sự.
............
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 10 - Năm thứ nhất ở cấp trung học phổ thông, năm đầu tiên nên có nhiều bạn bè mới đến từ những nơi xa hơn vì ngôi trường mới lại mỗi lúc lại xa nhà mình hơn. Được biết bên ngoài kia là một thế giới mới to và nhiều điều thú vị, một trang mới đang chò đợi chúng ta.
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247