Trải qua bao nhiêu năm tháng khổ đau, vất vả, cuối cùng chiến tranh đã đi qua. Hôm nay, ngồi trong căn nhà nhỏ, trong cái sự bình yên của đất nước, tôi đã có thể ngước nhìn lên ánh trăng sáng rực trong bầu trời đêm. Ánh trăng gợi nhớ cho tôi về những kỉ niệm ngày còn cùng đồng đội tham gia chiến đấu trong chiến khu Việt Bắc. Đó là những đêm trăng dài cùng người đồng chí thân thương trải qua mà tôi vẫn nhớ mãi đến tận bây giờ.
Anh và tôi, gặp nhau trong chiến khu. Cả hai chúng tôi lúc ấy còn là những người trẻ, vô tư và tràn đầy nhiệt huyết. Quê hương anh “nước mặn đồng chua”, làng tôi nghèo “đất cày lên sỏi đá”. Chúng tôi đều có xuất thân từ những vùng đất khó khăn, cảnh ngộ nghèo khó như nhau cả. Mang theo vẻ hồn nhiên chân thật của người lao động, anh và tôi đã sớm thân quen với nhau.
Chúng tôi vốn dĩ là hai con người hoàn toàn xa lạ, bằng một cách nào đó đã gặp nhau và trở nên thân thiết. Có lẽ tình cảm giữa tôi với anh ngày một nảy nở qua những lần cùng làm chung nhiệm vụ, sát cánh bên nhau lúc chiến đấu. “Súng bên súng, đầu kề sát đầu” cùng ra vào nơi chiến trường đầy hiểm nguy. Lại nhớ những đêm cùng đắp chung chăn dưới nền trời lạnh cóng. Đó là mối tình tri kỉ giữa anh và tôi-tình đồng chí giản dị mà thanh cao.
Anh và tôi là hai người có cùng chung chí hướng, là hai con người rời khỏi quê hương để tham gia chiến đấu. Chúng tôi dù có xuất thân khác nhau nhưng có lẽ cùng một giấc mơ-giấc mơ về ngày đất nước độc lập. Những đêm cạnh nhau, anh kể tôi nghe chuyện về quê hương anh. Ruộng nương anh gửi cả cho bạn thân mình cày hộ, còn căn nhà đành phải bỏ mặc cho gió to tàn phá. Anh lại kể, kể những câu chuyện riêng tư, anh chia sẻ cho tôi mọi nỗi lòng của mình, những suy nghĩ thầm kín ấy được anh nói ra một cách chân thật và đầy đủ. Mỗi ngày trôi đi, tôi lại càng hiểu về anh nhiều hơn, mối quan hệ của chúng tôi vì thế ngày một thắm thiết.
Chúng tôi cùng nhau trải qua bao gian khó của chiến tranh.Lúc ấy ở rừng có đại dịch sốt rét. Anh em chiến hữu của tôi chết rất nhiều, bởi vì lúc ấy vẫn chưa có bất cứ loại thuốc hiệu quả nào để chữa trị cả. Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh, rét run cả người, toàn thân thể ướt ngập mồ hôi. Áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá. Trải qua đại dịch như vậy nhưng chúng tôi luôn bên nhau, tương trợ cho nhau vượt qua khó khăn. Mệt mỏi là vậy nhưng miệng vẫn cười?, lạnh cóng là thế nhưng vẫn luôn cười, phần vì không thể để anh lo lắng, mặt khác, nụ cười là động lực giúp tôi cố gắng từng ngày. Anh nắm tay tôi thật chặt, động viên tôi, tiếp thêm sức mạnh vượt qua bệnh tật.
Rồi khỏe bệnh, anh và tôi tiếp tục nhận nhiệm vụ. Những đêm rừng hoang sương muối, anh và tôi đứng canh gác cạnh bên nhau “chờ” giặc tới. Có lẽ tình đồng chí của chúng tôi đã sưởi ấm lòng giữa cảnh rừng hoang lạnh giá. Trong cảnh phục kích giặc giữa rừng, chúng tôi còn một người bạn nữa, đó là vầng trăng. Súng và trăng tuy gần mà xa, nhưng lại bổ sung và hài hòa vào nhau, giống như tình đồng chí của tôi và anh. Trong cái buốt giá luồn vào da thịt, đầu súng của người chiến sĩ và vầng trăng đứng cạnh bên nhau, đầu súng có trách nhiệm bảo vệ vầng trăng hòa bình.
Đất nước bây giờ đã độc lập, bình yên. Tôi bây giờ đã có thể sống một cách thoải mái không lo sợ chiến tranh. Tuy nhiên, đôi lúc tôi lại nhớ về khoảng thời gian còn chiến đấu, nhớ về anh-người bạn tri kỉ của mình. Tất cả những gian khổ của đời lính tôi đã có thể vượt qua được, nhờ vào sự gắn bó, tiếp sức của tình đồng đội. Đó là khoảng thời gian mà tôi sẽ luôn nhớ mãi.
Trải qua những năm tháng gian khổ nơi chiến trường đầy thương vong, cuối cùng tôi cũng đã được trở về ngôi nhà nhỏ trong sự yên bình, hạnh phúc. Ngước nhìn lên bầu trời trong lành kia, ánh trăng trên cao như gợi nhớ tôi trở về với những ngày cùng đồng đội chinh chiến trong chiến khu Việt Bắc. Đó là những đêm trăng khắc nghiệt nhưng ấm áp tình đồng chí.
Anh và tôi cùng gặp nhau trong chiến khu. Chúng tôi ngày ấy đều là những người trẻ mang đầy nhiệt huyết và quyết tâm chiến đấu cho Tổ quốc. Anh đến từ nơi nước mặn đồng chua, tôi đến từ đất khô cằn cày lên sỏi đá. Cả hai đều là những người nông dân lao động, vì chung lý tưởng cao đẹp mà hội tụ cùng một nơi.
Có lẽ chúng tôi đã gắn bó hơn từ những lần cùng làm chung nhiệm vụ, những khi sát cánh bên nhau chiến đấu. Nhớ những đêm đông nơi rừng thiêng nước độc, chúng tôi phải đắp chung một chiếc chăn mỏng dưới nền trời giá lạnh. Đó là mối tình đồng chí, giản dị mà thanh cao khiến tôi phải ghi nhớ suốt đời.
Tuy đến từ hai nơi khác nhau, nhưng chúng tôi đều có chung chí hướng, có chung ước mơ về một ngày đất nước giành lại độc lập. Có nhiều năm lạnh lẽo, anh kể tôi nghe về quê hương của anh, anh kể về những câu chuyện anh đã trải qua trong đời, kể cả những tâm tư thầm kín mà anh cất giữ bấy lâu. Cứ thế, mối quan hệ chúng tôi ngày càng gắn bó và sâu đậm.
Vào vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí
Không chỉ có giá rét, chốn rừng thiêng nước độc này còn ẩn chứa nhiều hiểm nguy lớn hơn, đó chính là căn bệnh sốt rét rừng. Căn bệnh này đã cướp đi rất nhiều đồng đội của tôi trong chiến khu. Thời đó thiếu thốn lắm, chẳng có thuốc để chữa bệnh, cũng chẳng có đủ quần áo để sưởi ấm mình.
Thế nên, cảnh áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá, cả hai ngồi cạnh nhau để trao hơi ấm là một cảnh tượng quen thuộc. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn không vì khó mà bỏ, vẫn luôn sát cánh tương trợ cho nhau vượt qua khó khăn. Dẫu mệt mỏi là thế, nhưng cuộc sống nơi đây cũng chẳng bao giờ thiếu vắng đi nụ cười. Nụ cười ấy chính là động lực để mỗi chúng tôi cố gắng từng ngày để chạm đến ước mơ giành được độc lập cho đất nước.
Khỏi bệnh, chúng tôi lại tiếp tục nhận nhiệm vụ. Ôi nhớ sao những đêm lạnh, sương muối dường như phủ cả không gian, nhưng tôi và anh vẫn đứng gác cạnh bên nhau. Dường như lúc ấy, chính tình đồng chí đã sưởi ấm lòng những người chiến sĩ nơi rừng hoang lạnh giá. Làm bạn với chúng tôi còn có cả vầng trăng sáng luôn đi theo trên đỉnh đầu.
Có những lúc đùa nghịch, nhìn đầu súng chạm vào vầng trăng như gần như xa kia, tôi cảm giác nó cũng như tình đồng chí của chúng tôi, hài hòa và bổ sung cho nhau. Trong cái buốt giá luồn vào da thịt, đầu súng của chiến sĩ và vầng trăng đứng cạnh nhau, như muốn nói rằng, người cầm súng có trách nhiệm phải bảo vệ cho ánh trăng hòa bình của dân tộc.
Giờ đây, đất nước đã độc lập, nhà nhà đã được hưởng một cuộc sống yên bình, hạnh phúc. Tôi cũng đã có thể trở về quê hương, được sống thoải mái mà không cần lo sợ cái giá lạnh của đêm đông nơi rừng hoang. Nhưng tôi chẳng thể quên được người bạn tri kỷ của mình. Những gian khổ của đời lính kia, tôi có thể vượt qua được đều nhờ vào sự tiếp sức của tình đồng đội. Ở quê nhà, chắc anh cũng đang nhớ về tháng ngày đồng cam cộng khổ kia chứ?
Đó là hai bài văn mẫu đóng vai người lính kể lại bài thơ Đồng chí mà các bạn học sinh có thể tham khảo. Mời bạn đọc thêm cách bài văn mẫu khác tại đây!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247