Hôm trước, em và bà nội bắt xe buýt đi ra sở thú. Trên chuyến muộn cuối cùng, xe đã chật cứng, chỉ đủ chỗ đứng cho 2 bà cháu em. Bà em định bắt xe khác nhưng bác bán vé bảo:" Tầm này không còn xe đâu! Hai bà cháu đi tạm xe này nhé!" Em và bà đành phải đi trên chiếc xe chật chội ấy.
Vừa bước lên xe, hai bà cháu đã nghe thấy tiếng cãi nhau om sòm! Các anh thanh niên to khỏe đang tranh nhau chỗ ngồi, các cụ già thì cong lưng chen chúc, đến cả các bà bầu, mẹ bỉm sữa cũng chả có chỗ, đành để em bé khóc e e, nom bát nháo không thể tả!
Bà cháu em phải đứng vịn vào hàng ghế. Xe đi rất xóc, em và ngã lên ngã xuống mấy lần. Bỗng, có một bác ngồi đằng sau, chạc ngoài 50 tuổi nói: '' Cháu ơi, bà ơi, 2 người ngồi vào ghế đi ạ!" Nói rồi, bác dìu bà và em vào ghế. Gần tới sở thú có một đoạn đường đang sửa, xe đi gập ghềnh gập ghềnh, em ngồi ngoài, xe lại ko có tay chắn nên em ngã quỵ vào bác ấy. Thât hú vía! Em dìu bác dậy, nhưng bác không dậy được ngay, bác phải vịn vào hàng ghế đứng lên một cách khó khăn. Lúc bác đứng dậy, một bên chận cứng ngắc. Thì ra, bác là thương binh nặng, phải dùng chân gỗ. Vậy mà bác vẫn nhường chỗ cho hai bà cháu em! Bác tốt quá! Bác ơi, cháu thương bác quá! Em rối rít xin lỗi bác nhưng bác bảo:" Bác ko sao, cháu có đau ko?"_ Em thầm nghĩ, rơm rớm nước mắt vì xúc động: " Cháu không sao! Cảm ơn bác nhiều lắm ạ!"
Đã đến sở thú, em và bà phải chào tạm biệt bác rồi. Dù chỉ gặp bác có ít phút nhưng bác đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với em và mn trên xe buýt...Gương người tốt, việc tốt...
Bạn tham khảo nha:
Trong cuộc sống chúng ta gặp rất nhiều người. Có những người chỉ gặp một lần thôi nhưng để lại cho chúng ta những ấn tượng sâu sắc không thể nào quên. Và cậu bé đánh giầy em từng gặp trên đường là một người như thế – một người em mới chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng về cậu bé ấy khiến em không thể quên được.
Vào một sáng thứ bảy, khi được ba mẹ cho ra ngoài ăn sáng, em đã gặp một cậu bé đánh giày. Cậu bé ấy người nhỏ nhắn, thấp hơn em hẳn một cái đầu, em đoán chừng cậu bé ấy cũng ít tuổi hơn em. Hôm đó, trời mới vào đông se se lạnh, nhưng cậu bé đó chỉ mặc độc trên người một chiếc áo thun mỏng cộc tay đã cũ mèn. Bên dưới mặc một chiếc quần ngố dài tới đầu gối để lộ đôi chân đen mà gầy gò. Bàn chân thì đeo đôi dép tổ ong, chắc cậu được ai đó cho lại vì nó to hơn hẳn so với size chân của cậu. Cậu bé có một khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng có lẽ vì đi nắng nhiều nên da cậu đen cháy lại. Đôi mắt to và tròn, trong vắt như hòn bi ve. Gương mặt nhỏ lấm tấm những vết bẩn.
Nhưng điều khiến cho gương mặt cậu bé ấy thu hút ánh nhìn của em đó là bởi nụ cười tươi rói nở trên môi cậu. Em cảm nhận được sự yêu đời từ nụ cười đó của cậu. Mặc dù còn rất nhỏ đã phải ra ngoài bươn trải kiếm sống nhưng cậu bé ấy vẫn vui vẻ và hồn nhiên. Em thấy cậu bé đi tới các bàn ăn, hỏi từng người xem họ có muốn đánh giày không? Dù có người từ chối, nhưng cậu bé đó vẫn không tỏ ra khó chịu hay buồn bã mà vui vẻ đi sang bàn khác. Thấy vậy em quay ra bảo ba: “Ba ơi, giày ba bẩn rồi kìa. Ba nhờ cậu bé kia đánh giày hộ ba đi.” Ba em biết em muốn giúp cậu bé. Liền gọi cậu bé lại, nhờ đánh giày. Khi thấy có người kêu đánh giày cậu bé ấy mừng lắm. Đôi mắt đen sáng lung linh, và nụ cười trên môi như càng tươi hơn.
Em rất thương cậu bé. Vì cậu bé ấy tuy còn nhỏ tuổi hơn em nhưng đã phải chiu nhiều khổ cực. Đáng ra tuổi của cậu bé đó phải được vui vẻ nô đùa và được chăm sóc. Nhưng thực tế cậu bé ấy lại phải ra đường, dãi nắng dầm mưa để có thể mưu sinh.
Về đến nhà hình ảnh của cậu bé nhỏ nhắn ấy vẫn in đậm trong đầu em. Nếu lúc này có một điều ước em sẽ ước tất cả trẻ em trên trái đất này đều được sống trong một tuổi thơ hạnh phúc mà không phải đi kiếm tiền sớm như vậy.
Chúc bạn hok tốt!!~
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247