Trong cuộc sống, mỗi chúng ta không ít lần mắc lỗi nhưng có những lỗi lầm đã gây ra không bao giờ chúng ta quên được. Bây giờ, cứ mỗi lần nhớ đến cô giáo dạy văn năm lớp bảy, tôi lại thấy trong lòng mình ray rứt vì đã vô lễ với cô.
Tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh nhất trên đời – tôi luôn nghĩ về bản thân mình như vậy. Mẹ tôi sinh ra tôi nhưng tôi không có bố. Từ bé tôi đã luôn bị mọi người xung quanh khinh miệt, giễu cợt là “đồ con hoang”. Nhiều bà mẹ không cho con họ chơi với tôi. Tôi sống thui thủi như thế với mẹ trong căn nhà nhỏ tồi tàn cuối xóm. Từ bé, tôi không thấy ai tốt bụng và thương tôi ngoài mẹ tôi. Hai mẹ con tôi sống trơ trọi không họ hàng trong sự khinh miệt của mọi người xung quanh. Trong mắt tôi, loài người thật xấu xa và độc ác – trừ người mẹ hiền lành mà tôi hết lòng thương yêu và kính trọng. Đến tuổi đi học, tôi không chơi với bạn nào trong lớp, luôn lãnh đạm, thờ ơ với mọi người xung quanh.
Năm ấy, tôi học lớp bảy. Trong giờ văn, hôm nay lớp học văn nghị luận chứng minh. Cô giáo giảng đề “Lá lành đùm lá rách”. Cô đã dùng nhiều lập luận và dẫn chứng gần gũi, cụ thể, thiết thực để cho chúng tôi thấy đấy là lòng nhân ái của người Việt Nam ta. Giảng xong, cô cho lớp viết bài, tiết sau cô sẽ sửa. Tiết học sau, cô gọi một số bạn nộp bài cho cô sửa – trong đó có tôi. Cô gọi tôi lên và hỏi: "Toàn, tại sao em lại không làm bài mà để giấy trắng? Em không hiểu bài à? Không hiểu chỗ nào cô sẽ giảng lại cho?"
Phản ứng của tôi bất ngờ đến mức làm cả lớp sững sờ nhìn tôi. Tôi gân cổ lên trả lời cô: "Em không làm vì em không thèm làm chứ không phải không hiểu. Toàn là nói dối, bịa đặt, trên đời này làm gì có lòng nhân ái, người yêu thương người. Tại sao em lại chứng minh điều dối trá như thế là đúng cơ chứ?" Tôi nói mà không biết mình đang nói gì. Có lẽ đó là những điều uất ức dồn nén từ lâu hôm nay bộc phát. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt ngỡ ngàng về phía tôi. Còn cô giáo thì mặt tái xanh, tôi thấy cô giận đến run người. Cô không nói lời nào mà bước nhanh ra khỏi lớp. Tôi biết cô rất giận. Cô sợ không kìm chế được cảm xúc nên bước ra ngoài chăng? Tôi thoáng ân hận vì quá lời với cô nhưng tôi không thấy mình sai. Lớp trưởng đến bên tôi nhẹ nhàng: "Tại sao cậu vô lễ như thế? Đi theo xin lỗi cô đi!" Tôi giận dữ: "Tớ không nói sai. Tớ không có lỗi!".
Sau sự việc trên, tôi đinh ninh mình sẽ bị đuổi học hoặc chí ít là mời phụ huynh. Tôi chỉ lo mẹ sẽ buồn. Cuối giờ, cô gọi tôi lên gặp riêng cô. Tôi biết mình sẽ bị khiển trách rất nặng. Tôi bước vào phòng giáo viên, cô ngồi đó vẻ mặt buồn rười rượi. Trên đôi mắt đen lay láy của cô còn ngân ngấn nước. Tôi đoán cô vừa khóc và thấy ngạc nhiên. Tôi càng ngạc nhiên hơn khi cô không trách mắng tôi mà nhẹ nhàng phân tích cho tôi thấy rằng tôi nghĩ như thế là lệch lạc. Các bạn đã luôn gần gũi và giúp đỡ tôi, cô đã luôn quan tâm và yêu thương tôi,... Tôi vô cùng ân hận. Tôi lí nhí xin lỗi cô. Cô dịu dàng xoa vào đầu tôi và bảo: "Em hiểu được như thế là tốt và đừng nên mất niềm tin vào tình người như thế! Cô không giận em đâu". Dù cô nói vậy nhưng tôi vẫn thấy mình thật có lỗi khi vô lễ với cô.
Tôi thật biết ơn cô vì đã dạy tôi bài học về tấm lòng độ lượng và giúp tôi lấy lại niềm tin về tình người.
*Bạn tham khảo dàn ý này nha*
A, Mở bài
Giọng văn hồi tưởng về chuyện có lỗi đó: "Vào hồi tuần trước, em đã làm một chuyện có lỗi với Nam, người bạn thân của em. Dù Nam đã tha thứ cho em nhưng đến giờ, cảm giác ân hận vẫn còn trong em rất nhiều. Sau đây em xin kể lại câu chuyện hôm đó"
B, Thân bài: Không gian, thời gian, diễn biến của câu chuyện
- Buổi sáng hôm đó là một buổi sáng mùa đông gió rét, em thức dậy đi học mà trời vẫn còn âm u. Em đến trường như thường lệ.
- Ngay sau đó, có tiếng gọi tên em từ phía sau. Ồ, hóa ra là Nam, người bạn thân của em từ hồi cấp 1. Nam hớt hải chạy đến bá vai bá cổ em. Chúng em cười nói rất vui vẻ.
- Em chợt nhận ra hôm nay Nam mặc một chiếc áo gió rất đẹp màu trắng. Chiếc áo này chỉ có một chiếc duy nhất tại cửa hiệu thời trang lớn của huyện. Em đã bảo mẹ mua nhưng mẹ bảo em ráng đợi vì mẹ chưa gom đủ tiền.
- Lòng ghen tị bắt đầu nổi lên, em nghĩ là tại sao mình không có mà Nam lại có. Em biết thế là không nên nhưng lòng hiếu thắng đã lấn át tất cả, em hậm hực và bắt đầu không nói chuyện với Nam vào buổi sáng hôm đó.
- Đến buổi trưa, thời tiết bắt đầu ấm hơn, Nam được phân công ra ngoài dọn dẹp hành lang và phòng học. Bạn cởi chiếc áo gió ra và đặt trong ngăn bàn.
- Thấy vậy, em đã làm một việc rất xấu đó là vẩy mực vào áo bạn. Chiếc áo trắng tinh nên những vết mực hiện lên rất rõ. Sau đó, em nhét vội vào ngăn bàn, coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tim em đập liên hồi, em bắt đầu thấy ân hận về những gì mình đã làm, nhưng có phải là đã quá muộn rồi không.
- Đến khi Nam về, thấy chiếc áo của mình dính bẩn không thể mặc, bạn không nói gì chỉ lẳng lặng cất gọn chiếc áo vào cặp, không mặc nó nữa. Chiều hôm đó, bạn ít nói hẳn với các bạn trong lớp, chỉ buồn thiu.
- Em bắt đầu ghét bản thân vì những việc mình đã làm. Mấy hôm sau, Nam vẫn buồn rầu và ít nói chuyện với em hơn.
- Tuy nhiên, điều làm em ân hận hơn đó chính là khi biết chiếc áo đó chính là món quà mà mẹ của Nam đã phải nhịn ăn nhịn uống 1 tuần trời để mua cho Nam.
- Em thấy căm ghét bản thân và chỉ muốn xin lỗi bạn.
- Sau khi biết chuyện Nam không nói cho mẹ biết mà chỉ lẳng lặng đi tìm cách tẩy vết mực đó đi thì em càng thấy thương Nam hơn.
- Em biết mình sai nhưng em không đủ can đảm xin lỗi bạn.
- Rồi chiếc áo của Nam đã tẩy thành công và bạn có thể mặc lại. Em vui lắm.
C, Kết bài
Tâm trạng em cực kỳ ân hận vì những chuyện mình đã làm. Em hứa sẽ không bao giờ làm những chuyện xấu xa với bạn bè và những người xung quanh nữa. Vì một phút đố kỵ nhỏ nhen, em đã làm tổn thương đến người bạn yêu quý của mình. Em mong tình bạn của chúng em mãi mãi bền chặt.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247