Nói đến những loài vật nuôi trong nhà thì có thể kể vô vàn những cái tên như chó, mèo, gà,… Trong số những con vật nuôi ấy em thích nhất vẫn là chú thỏ trắng. Chú thỏ này được mẹ em mua về trong một lần hai mẹ con cùng nhau đi chợ.
Chú thỏ có bộ lông tương đối dày và mềm mại. Toàn bộ thân của chú được phủ lên bởi một lớp lông trắng tinh như những bông tuyết. Thỏ rất sợ người nhưng chú thỏ này lại hay đứng yên cho em vuốt ve bộ lông của chú. Đặc biệt, chú có hai cái tai rất dài và hai cái răng cửa to thật là to. Ở trong lớp em, bạn nào mà có răng cửa to thì sẽ bị trêu là răng thỏ.
Bên cạnh đó, chú thỏ còn có đôi mắt tròn xoe màu hồng nhạt. Mẹ nói thỏ bị mù màu nên chú nhìn thấy tất cả mọi thứ đều là màu đỏ. Với 4 cái chân nhỏ xinh của mình chú có thể chạy rất nhanh và nhảy cũng rất nhanh. Tuy nhiên bố mẹ em nói thỏ rất hay phá chuồng. Nếu làm chuồng không cẩn thận thì chú sẽ phá và bỏ đi mất. Bố em đã đóng một cái chuồng gỗ nhỏ để nuôi chú.
Chú thỏ nhà em rất ngoan nên chẳng phá phách tẹo nào. Hàng ngày em thả vào đó những bó rau cho chú ăn. Thỉnh thoảng em còn cho chú ăn cà rốt nữa vì em biết đây là món khoái khẩu của chú. Hai cái răng của chú sẽ gặm cà rốt một cách đầy thích thú.
Tuy mới nuôi thỏ chưa lâu nhưng em thấy rất gắn bó với chú. Em sẽ chăm sóc thỏ thật tốt để chú lớn lên được khỏe mạnh.
Nhà em ở vùng nông thôn nên nuôi rất nhiều loài động vật, nào là đàn gà nhỏ xinh, những chú chó đốm và một bé mèo đáng yêu. Nhưng có lẽ, em yêu quý bé mèo hơn cả. Em đặt tên cho mèo là Bối Bối - Tiểu Bối Bối.
Bối Bối là một cô mèo được em tìm thấy trong một đêm đông lạnh. Em mang bé về nuôi khi bé còn nhỏ xíu, bây giờ cũng đã hơn một năm. Ngày em gặp Bối Bối trông rất tội nghiệp, người đầy vết thương, đôi mắt thẫn thờ, bộ lông ướt sũng những nước. Đặc biệt mèo rất dữ, không cho ai lại gần. Em khó khăn lắm mới mang mèo về được tới nhà. Sau hơn nửa tháng chăm sóc, Bối Bối dần bình phục và bắt đầu cho mọi người sờ vào người.
Bé mèo có thân hình nhỏ nhắn, bộ lông trắng muốt, mềm mại. Dáng đi nhẹ nhàng, uyển chuyển. Bình thường Bối Bối hiền lắm, nhưng khi giận lên thì rất đáng sợ, bộ lông như xù cả lên, đôi mắt đỏ ngầu, những móng vuốt như chỉ chờ nhào đến cấu xé ngay người đối diện. Nhưng mèo rất ít khi giận, chỉ khi bắt mồi hay đùa giỡn với chú chó đốm em mới thấy bộ dạng ấy của mèo.
Bối Bối có đôi mắt long lanh như hai viên bi, ban đêm đôi mắt ấy rực sáng như những đốm than hồng. Đôi tai bé bé luôn luôn vểnh lên để lắng nghe mọi vật chuyển động. Bốn cái chân bé xíu, mềm mại, linh hoạt di chuyển khắp nơi. Cái mũi bé tí, hồng hồng lúc nào cũng ươn ướt, cảm giác mát lạnh khi đưa tay sờ lên. Mấy cái ria xung quanh cái miệng bé xinh vô cùng đáng yêu. Bối Bối rất thích được vuốt ve bộ lông của mình. Chỉ cần em đưa tay nhẹ nhẹ vuốt là bé nằm im, đôi mắt lim dim như đi vào giấc ngủ.
Em yêu Bối Bối không chỉ vì bé có hình dáng đáng yêu mà vì bé bắt chuột rất giỏi. Em nhớ có một lần vô tình chứng kiến Bối Bối bắt chuột. Lúc đầu, Bối Bối đứng từ xa quan sát chú chuột nhắt ham ăn đang lò dò tiến tới gần chạn thức ăn, bỗng chú ta nhẹ nhàng, uyển chuyển từng bước một tiến lại gần con chuột. Sau đó, lấy đà và phốc một cái... nhào đến vồ ngay con mồi, chú chuột con còn chưa kịp hoàn hồn đã nằm gọn dưới những móng vuốt sắc như dao của mèo. Nhưng mèo ta không ăn ngay, nó ngoạm lấy con mồi mang đi, vờn con chuột qua lại cho đến khi nó nằm im, không nhúc nhích nữa mới bắt đầu ăn. Ăn xong, bé lấy tay chùi miệng rồi về chỗ của mình đánh một giấc ngon lành.
Cuộc sống của em dường như đã quen với sự xuất hiện của cô mèo bé xinh này. Đã rất lâu rồi, có một lần Bối Bối đi lạc. Cả nhà em tìm rất nhiều nhưng mãi không thấy, cho đến mấy hôm sau Bối Bối tự tìm đường trở về. Em lúc ấy thật sự rất vui, tối hôm ấy đã ôm Bối Bối và ngủ. Bối Bối không chỉ là một con vật nuôi mà còn là người bạn thân thiết của em. Mỗi khi bị ba mẹ mắng hay áp lực việc học em vẫn hay ôm Bối Bối vào lòng và thủ thỉ tâm sự. Bao giờ Bối Bối cũng nằm im trong lòng mà nghe em thút thít. Mỗi khi đi học về điều đầu tiên em làm luôn là bế Bối Bối lên tay khẽ thì thầm lời chào, bao giờ cô mèo nhỏ cũng nũng nịu chẳng chịu rời khỏi tay em. Đáng yêu vô cùng!
Đối với em, Bối Bối như người thân trong gia đình, người bạn tri kỉ, người em thân thiết lắng nghe em mỗi ngày. Em hy vọng Bối Bối sẽ mãi mãi ở cạnh em, cùng em trải qua những vui buồn!
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 4 - Năm thứ bốn ở cấp tiểu học, kiến thức ngày một tăng, sắp đến năm cuối cấp nên các em cần chú đến học tập nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247