Mỗi ai trong đời mà chẳng có một tuổi thơ thật đẹp đẽ.. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, tràn ngập tiếng cười, niềm vui, tràn ngập những yêu thương, lo lắng. Ở những nơi mà tôi từng sinh sống, có biết bao nhiêu kỉ niệm, nào là những trưa nắng, không đi ngủ trưa mà trốn đi chơi, những buổi chơi ô ăn quan hay nhảy lò cò…
Đó là một tuổi thơ chưa từng biết nghĩ đến sự cô đơn là gì, chưa lo lắng đến việc mình làm lụng để mưu sinh. Nhưng đến khi lớn lên, con người ta luôn bận rộn, luôn suy nghĩ nhiều thứ. Khi ta còn thơ bé, ta sẽ sẵn sàng làm những gì mình muốn, nhưng khi lớn lên, ta chỉ muốn làm những gì mà người khác mong muốn. Vì vậy, giữa trẻ con và người lớn luôn có nhiều điểm rất khác biệt. Tôi biết về tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã lâu, nhưng đến bây giờ, tôi mới có dịp được đọc những cuốn sách của ông. Một trong những cuốn sách mà tôi vô cùng ấn tượng đó là cuốn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”.
Cuốn sách này đã được tặng giải thưởng văn học ASEAN 2010. Cuốn sách có bìa màu vàng, in hình một cậu bé, tờ bìa phía sau, tác giả đã nói rằng: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Nguyễn Nhật Ánh viết quyển sách để nói về tuổi thơ của 4 nhân vật là thằng Cu Mùi, thằng Hải Cò, con Tí Sún và con Tũn gồm tất cả 12 chương.
Tôi vô cùng ấn tượng với chương 1 “Tóm lại đã hết một ngày” và chương 2 “Bố mẹ tuyệt vời”, bởi nó khiến cho tôi càng thêm biết ơn bố mẹ của mình. Với chương 1, tôi cảm nhận được tình yêu thương, lo lắng của mẹ dành cho tác giả lúc còn nhỏ. Mà mối quan tâm chủ yếu là về sức khỏe, đối với trẻ con thì chẳng hề để ý đến sức khỏe của mình cho mấy, nhưng đến khi càng lớn tuổi, mối quan tâm về sức khỏe càng tỏ ra vô cùng đúng đắn, quan trọng.
Khi đọc quyển sách, rất nhiều kí ức ùa về trong đầu óc tôi. Tôi nhớ lại về những ngày mình 7, 8 tuổi, tôi chẳng nghĩ gì nhiều về mặt tình cảm. Nhưng càng lớn, chỉ số tăng trưởng về mặt tình cảm càng tăng lên. Chẳng hạn, tình cảm của mình đối với gia đình. Trong chương 2, tác giả kể về những trò chơi mà ông và các người bạn nhỏ trong xóm cùng nhau chơi. Nó mang lại rất nhiều tiếng cười với tôi, và chắc hẳn, nếu bạn đọc được chương này, bạn sẽ cảm nhận được giống như tôi.
Ngoài ra, tôi cũng rất thích chương “Đặt tên cho thế giới”. Cu Mùi cũng Hải Cò, con Tí Sún, con Tũn cùng nhau thay đổi những suy nghĩ của bản thân. Cả bọn cho rằng “cái cánh tay là cái miệng”, nói “đi chợ thay cho đi ngủ”, cũng như “cái cặp biến đổi thành cái giếng”… Cả bọn quyết tâm thay đổi cách gọi, đặt tên lại cho cả thế giới chỉ với mục đích làm cho thế giới trở nên mới mẻ, bớt nhàm tẻ.
Những câu chuyện như vậy cũng rất mang lại tiếng cười, cho thấy được tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất vui, đầy lý thú. Ở cuối chương 12, tác giả có viết “Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn..”.
Đúng vậy, tuổi thơ cho ta rất nhiều kỉ niệm, khi nhỏ, ta thường ước mong được làm người lớn để tự do làm điều mình thích mà không phải xin phép ba mẹ.
Đến khi lớn, ta mới biết rằng, cuộc sống của một người lớn lại còn tẻ nhạt gấp nhiều lần cuộc sống trẻ con, nó khiến ta khát khao nói lên một điều rằng :“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ…”
MÊ MUỘI NGUYỄN NHẬT ÁNH NÊN VIẾT NGUYỄN NHẬT ÁNH
Tôi từ vô thỉ sanh tử đến nay, mê lầm điên đảo, tạo tác đủ thứ tội nghiệp, cố ý hoặc vô ý xúc phạm, tổn hại thậm chí giết hại quý vị, làm cho thân tâm quý vị đã phải chịu đựng dằn vặt tột cùng trong luân hồi, chịu đựng vô lượng đau khổ, đã tăng thêm vô lượng phiền não, khiến cho quý vị đến nay trong u minh không được giải thoát. Tôi sâu sắc cảm thấy tội nghiệp của mình sâu nặng, tội nặng cực ác, quả là không thể tha thứ. Đây đều là do tham, sân, si, mạn, nghi, thân, khẩu, ý tam nghiệp nhiều đời nhiều kiếp, mà tôi đã phạm vào tất cả tội chướng, tất cả sai lầm. Tôi không thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt sự hổ thẹn, ân hận và hối lỗi trong lòng. Tôi cũng đủ hiểu, chẳng phải một hoặc hai câu xin lỗi mà có thể hóa giải tổn thương tột cùng trong thân tâm quý vị do tôi gây tạo. Tôi không dám cầu xin sự tha thứ của quý vị, chỉ là thật lòng mong muốn có thể giúp được quý vị mãi mãi lìa khổ được vui.
Nếu trả thù tôi có thể làm cho quý vị giải thoát đau khổ, tôi tuyệt đối không dám chống cự và trốn tránh, cũng tuyệt đối không có một lời oán hận, bởi vì đây là tội nghiệp do tôi tự tạo, đáng phải chịu quả báo. Nhưng bây giờ tôi đã quy y Tam Bảo, đã được nghe Phật pháp, hiểu rõ đạo lý của nhân quả tuần hoàn, biết rằng nếu kiếp này quý vị trả thù, tổn hại tôi, do nghiệp lực thì kiếp sau tôi cũng sẽ trả thù lại. Như thế, kiếp này lại kiếp khác quấy rối lẫn nhau, đời đời kiếp kiếp đều trong phiền não, trong đau khổ, cũng chẳng ai được tốt hơn, đây thực sự là một phương pháp dại dột cùng nhau hủy diệt. Đời đời kiếp kiếp oan oan tương báo, không có hồi kết, cũng chẳng ai được lợi gì. Dù cho quý vị trả thù tôi rồi, hiện nay quý vị đang ở cõi nào, vẫn là không thể thoát khỏi, đây mới là điều đau khổ nhất. Không thể mê lầm thêm nữa, nhất định phải tìm một con đường thênh thang sáng sủa để có thể lìa khổ được vui.
Bây giờ tôi thấu hiểu: tất cả chúng sanh là cha mẹ vô lượng kiếp của mình, có vô biên ân đức với chúng ta. Tất cả chúng sanh đều có phật tánh, nhất định đều có thể trở thành A Di Đà Phật, lại nhất thể với chính mình. Mỗi một sát na của mạng sống từ nay đến tận vị lai, đối với mỗi một chúng sanh trong hư không pháp giới, chứa chan lòng biết ơn, hiếu kính, từ ái, chân thành, cung kính, hổ thẹn, khiêm tốn, tin sâu nhân quả, đoạn ác tu thiện, giới sát ăn chay, phóng sanh niệm phật, biết đủ thường vui, từ nhu hòa thuận, khoan hồng đại lượng, thiện giải bao dung. Tôi sẽ đời đời kiếp kiếp tha thứ. Tha thứ chúng sanh quá khứ đã từng giết hại, tổn hại tôi; tha thứ chúng sanh hiện tại giết hại, tổn hại tôi; tha thứ chúng sanh vị lai giết hại, tổn hại tôi.
Mà lòng sân hận, trả thù không chịu tha thứ này, sẽ khiến quý vị vô lượng kiếp phải chịu mọi hình phạt đau khổ núi dao rừng gươm trong địa ngục, không có cùng tận. Không bao giờ có ngày thoát khỏi đau khổ tột độ, ngoài sức tưởng tượng chết thê thảm bảy mươi ngàn lần trong một giây. Tôi thật lòng mong muốn quý vị sẽ không bao giờ bị chịu thêm một chút khổ nào nữa. Đức Phật nói với chúng ta rằng: tất cả hữu vi pháp, như mộng huyễn bào ảnh, như lộ diệc như điện, phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng. Quá khứ tâm bất khả đắc, hiện tại tâm bất khả đắc, vị lai tâm bất khả đắc, nhất thiết pháp vô sở hữu, tất cánh không, bất khả đắc, vạn pháp giai không, chuyển biến của nhân quả bất không, tương tục bất không, tuần hoàn bất không. (người dịch ghi chú: tại vì chưa thấu hiểu “diệu lý” của “KHÔNG”, cho nên không dám dịch nghĩa, chỉ tạm dịch đoạn này ra “âm Hán Việt”, xin quý vị đồng tu lượng thứ.)
Quý vị Bồ Tát thông minh: quý vị cũng không muốn chỉ được hả dạ một lúc, mà khiến cho chính mình mãi mãi đắm chìm trong bể khổ. Trong kiếp này tôi may mắn nghe được Phật pháp, thân tâm chưa từng có được niềm vui như thế này, thì giống như hạn hán lâu ngày gặp được mưa cam lồ, thân tâm được tẩy rửa, thức tỉnh từ trong mê lầm. Nhất là đã được nghe pháp môn niệm Phật thù thắng nhất, một đời giải thoát thành Phật. Có một Thế Giới Cực Lạc ở Tây Phương, nơi đó không có địa ngục tam đồ, cũng không có lục đạo luân hồi sanh tử, không có thù oán, không có bất cứ đau khổ và khổ nạn nào, thậm chí cũng không nghe được có cái tên của khổ, nơi đó mới là quê nhà thực sự vĩnh hằng và yên ổn của chúng ta.
Có Bồ Tát nhân từ lương thiện nhất cùng chung với chúng ta, trong vòng tay từ bi ấm áp của A Di Đà Phật. Tiếng gió, tiếng mưa và tiếng nước đều diễn giải diệu pháp. Bạch Hạc, Khổng Tước, ngày đêm sáu thời, hót tiếng hòa nhã, tuyên dương diệu pháp. Cực Lạc Thế Giới thanh tịnh trang nghiêm, mênh mông bằng phẳng, vi diệu tráng lệ kỳ lạ, khắp nơi tươi sáng, thơm sạch vô cùng, mặt đất lát vàng, lầu gác bảy báu, giăng lưới trân châu, bốn mùa như xuân, ngày đêm sáu thời, trời rải diệu hoa, bầu trời vang nhạc. Hoa sen đang nở rộ trên bát công đức thủy trong hồ bảy báu, tỏa sáng tứ phía, chúng sanh mười phương niệm Phật được Phật tiếp dẫn, được sanh tại quốc độ này, đều là hoa sen hóa sanh.
Những người thượng thiện hội tụ một nơi. Hoặc thích thuyết pháp, hoặc thích nghe pháp, thảy đều vui mừng, không lo không rầu, không vướng không bận, thư thái tự nhiên, an nhàn tự tại, tường hòa an lạc, mượt mà mềm mại, trẻ mãi không già, thân quang minh sắc vàng, thọ mạng vô lượng, tự do vô ngại, đầy đủ thần thông, mang theo cung điện, quần áo thức ăn như ý, tràng phan bảo cái, hoa hương âm nhạc nghĩ đến liền có, trong nháy mắt cúng dường hết thảy tất cả chư Phật. Toàn bộ hư không pháp giới đều là không gian tự do tự tại qua lại của chúng ta, thanh hư chi thân, vô cực chi thể, phân thân vô số, phổ độ chúng sanh khắp pháp giới.
Cực Lạc thế giới có một vị A Di Đà Phật, đã phát bốn mươi tám đại nguyện. Ngài từ bi hỷ xả vô lượng, dù cho chúng ta đã tạo ngũ nghịch thập ác, Ngài không ruồng bỏ, lại càng không rời khỏi, Ngài chủ động, bình đẳng, vô điều kiện cứu độ.
Ngài giống như cha mẹ đang mong mỏi đứa con duy nhất, luôn luôn trông mong chúng ta trở về. Đến nay đã mười kiếp, ngày lại qua ngày trông mong. Thả tay tiếp dẫn, năm lại qua năm chờ đợi chúng ta - đứa con chịu khổ trong tam giới, kẻ lang thang trong lục đạo. Ngài thề chỉ cần chúng ta sám hối nghiệp chướng, niệm Phật cầu sanh Tây Phương, Ngài chắc chắn sẽ tiếp dẫn chúng ta vãng sanh Cực Lạc Thế Giới, mãi mãi thoát khỏi đau khổ sanh tử luân hồi, mãi mãi tận hưởng an lạc.
Bây giờ chúng tôi cũng giới thiệu phương pháp thù thắng này cho quý vị, hy vọng quý vị mỗi ngày có thể theo tôi lạy Phật, tụng kinh, niệm Phật phát nguyện cầu sanh Tịnh Độ. Lúc tôi vắng mặt, quý vị tự mình cũng phải tinh tấn nghe kinh, niệm Phật. Tương lai chúng ta đều vãng sanh Tây Phương làm quyến thuộc bồ đề, chứng đắc vô sanh pháp nhẫn, trở lại Ta Bà độ tận chúng sanh, đây mới là biện pháp mà quý vị tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt. Nếu quý vị đã thành tựu trước, lúc tôi mạng chung, xin quý vị theo Tây Phương Tam Thánh đến đón tiếp tôi. Nếu tôi thành tựu trước, tôi nhất định sẽ trở lại Ta Bà, cứu độ quý vị. Chúng ta hãy khích lệ lẫn nhau, đốc thúc lẫn nhau, tinh tấn tu hành, cùng nhau chí thành niệm Phật, cầu sanh Tây Phương Cực Lạc Thế Giới, sớm ngày lìa khổ được vui, cùng trọn thành Phật đạo.
Hung thủ hại chúng ta đời đời kiếp kiếp trầm luân bể khổ lục đạo là vọng tưởng, phân biệt, chấp trước, tham, sân, si, mạn, nghi trong nội tâm của chúng ta. Vì vậy, chúng ta nên căm ghét, bài trừ kẻ thù oan gia thực sự, đó là tham, sân, si của chính mình, mà không phải là con người, sự việc, đồ vật bên ngoài. Vì vậy, chúng ta đều là nạn nhân của tham, sân, si, chúng ta hãy cùng nhau sám hối trước Phật!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247