Sự tăng lên, giảm xuống, dòng chảy cứ liên hồi và linh hoạt như cuộc đời tôi vậy, từng giọt nước mắt rơi ứa lệ, xuống cằm và đọng lại... ''tí tách'' rơi xuống coi như là đã kết thúc. Có ai hiểu được tâm trạng tôi? Ai hiểu được nỗi đau của tôi? ''Khinh thường'' Ồ! Đây có thể gọi là một danh từ, nhưng cũng có thể là tính từ... Bạn hiểu không? Sự giễu cợt lên số phận của người khác nó thốn lắm! Nó đau lắm! Người ta '''khinh thường'' mình, người ta đứng sau lưng nói xấu về mình, rồi ai hay ai biết? Bởi cuộc sống, những con người ''gió chiều nào che chiều nấy'' cũng là một nguyên tố để hình thành lên sự việc khốn khổ ấy. Nó đáng sợ lắm, miệng đời mà, lộ một tí là nó soi nó mói nó móc nó méo còn hơn cục đất nặn. Còn về những vấn đề tuổi học đường, ''khinh bỉ'' ấy à? Ta còn chưa hiểu rõ tất tần tật thì sao mà biết để thực hiện nhỉ? Đấy không phải là khinh bỉ, đấy chính là sự đố kị, ganh ghét tạo ra sự ganh tị và bỉ ổi của họ, từ đó mà nảy sinh ra nhiều thứ khác, khó hiểu lắm ai ơi! Cay lắm, đắng lắm, nhiều lúc tôi tự chất vấn mình, bảo sao, toàn để việc xấu lộ ra mà chẳng để việc tốt? Thì ai bảo ta không để, là do họ, những con người miệng mồm khinh bỉ, họ lôi ra những chi tiết nhỏ nhặt để rồi đi bàn tán và kết cục thì họ lại ngồi chễm chệ mà xem kịch. Còn ta? Ngồi trong căn phòng ngủ, ngụp khuôn mặt xuống đầu gối, rồi khóc thì ai hay ai thấu? Và từ đó, sự mạnh mẽ ''nhân tạo'' đã hình thành, tôi như đổ vỡ trên mọi thứ, tất cả tất cả như là một bóng đen đáng sợ. Tỏ ra mạnh mẽ nhưng trong lòng thì não nề, u sầu, phiền muộn, buồn lắm chứ? Người ta ''khinh bỉ'', người ta ghét mình, sống sao cho được? Có những người họ ''tức nước vỡ bờ'' và đứng lên biện luận, tranh luận và phản biện cùng với miệng đời xã hội, họ tội lắm, nước mắt mước mũi thì cứ thế mà rơi. Nhìn họ đi! Rồi nhìn lại mình! Có ích gì? Người ta đánh giá mình tệ bạc, vậy người ta thế nào? Thí dụ, một nhân thoại khác cũng làm thế với họ, sự đau đớn chả lẽ họ chịu được? Có người bảo: ''Tôi chả sợ cái gì cả? Bọn họ nói gì thì nói chứ liên quan gì đến tôi?'' Ôi trời! Thật đấy sao? Xời, giả dối tất cả chỉ là giả dối! Sự ân hận sẽ như mây đen ùn ụt kéo về. Mỗi lần ta muốn trở nên mạnh mẽ, vượt qua nó thì đó chính là lần ghi điểm tốt cho riêng ta. Hay lắm! Tài lắm! Ghê lắm! Đôi khi, ta muốn được quan tâm hay dìu dắt một tí nhưng ai biết được, chỉ có cha mẹ, bậc sinh thành mới làm được những điều đấy! Bây giờ, đáng sợ quá rồi! Thôi thì cứ cố kìm nén nó lại trong sự mạnh mẽ ''nhân tạo'' để có được khuôn mặt trắng trẻo, làn da mẫm bóng mà còn gặp bạn gặp ''người''. Có thể nói, qua những lần như thế, ta như trở thành người sắt thép, chẳng hề hấn gì cả! Hay thật chứ?
$\\$
$#moduycung$
¿
Tôi đang chìm vào một thế giới với những tâm trạng cùng những cảm xúc phức tạp và vô cùng khó nói ...
___[ bài làm: ]
Mở bài nhẹ nhàng thôi, chắc chắn rằng ai cũng đã từng phải trải qua cảm giác "bị kinh thường". Cái cảm giác "bị khinh thường" nó khó nói lắm. Giống như kiểu bạn đang bị dập xuống. Bạn đang bị chèn ép, bạn bị coi là đồ bỏ đi ... Nói chung là nó khó chịu lắm. Mà sự coi thường nó lại thể hiện ở nhiều phương diện chứ !? Nó được thể hiện qua lời nói của đối phương, những lời nói vời những từ ngữ tục tĩu, đánh giá thấp người khác. Hay là hành động soi mói, làm những thứ tương tự của bạn nhưng tuyệt vời hơn để dìm bạn xuống,... Ôi, thật là kì lạ. Và khi tôi viết những dòng này, tôi tự hỏi "Tại sao họ lại làm như vậy ?" Chẳng hiểu nữa, tôi chỉ biết rằng họ làm vậy chỉ vì ghét tôi. Biết rằng cái cảm xúc "bị kinh thường" đã rất khó chịu như vậy rồi nhưng khó chịu hơn là khi vẫn phải cố tỏ ra mạnh mẽ. Như một con dao tàng hình đâm vào ta vậy, nó đau, nó khó chịu vô cùng và chỉ muốn rút con dao đó ra, nhưng không thể. Những lúc này chỉ muốn tỏ ra yếu đuối để được yêu thương. Hoặc chỉ là một chút sự thương hại của một ai đó cũng khiến ta cảm thấy ổn hơn... Thế nhưng ta lại nhớ đến những lần trước đây bị kinh thường, ta đã khóc ầm ĩ trước mặt mọi người như thế nào? Đã mất mặt như thế nào? Gần như mất đi hi vọng sống, lặng lẽ nằm im trong góc căn phòng tối, tiếng khóc nức lên nhưng cố nén lại. Đầu óc ta lúc đó toàn những suy nghĩ vô cùng tiêu cực. Rất muốn được quan tâm nhưng vẫn muốn ở một mình. Nhưng có lẽ dần dần ta quên đi chuyện cũ, mỉm cười lại trên môi. Sau những sự yếu đuối ấy đã giúp cho ta có niềm tin hơn và không còn cảm giác được bao bọc, chính những điều đó đã giúp ta mạnh mẽ để đứng lên.
___
[ hết rồi ]
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247