Trang chủ Lịch Sử Lớp 6 viet bai van ke ve moi trai nghiem dang nho...

viet bai van ke ve moi trai nghiem dang nho cua em -ngoi ke:ngoi thu nhat:em hoac toi -noi dung:mot trai nghiem dang nho -phuong thuc beu dat: tu su-mieu ta *m

Câu hỏi :

viet bai van ke ve moi trai nghiem dang nho cua em -ngoi ke:ngoi thu nhat:em hoac toi -noi dung:mot trai nghiem dang nho -phuong thuc beu dat: tu su-mieu ta *moi bai:gioi thieu ki niem dang nho o dau,voi ai,luc nao *than bai:ke cu the ve ki niem ,mo dau dien bien,ket thuc *ket bai:neu cam nghi chua em ve ki niem da trai qua -loi hua hen giup minh voi

Lời giải 1 :

--------------- BÀI HỌC ĐÁNG NHỚ ----------------- Tôi là một chú thỏ con . Tôi rất ham chơi . Tôi hay rủ dê và khỉ đi chơi đến tối muộn mới về . Nhưng tôi không thể lường trước được hậu quả của việc đi chơi vào ban đêm .May mà khỉ nhanh trí nên bọn tôi mới thoát nạn . Thì chuyện là như này ... Tôi đang định đi sang nhà dê và khỉ để rủ bọn nó đi chơi thì mẹ ngăn tôi lại . Mẹ bảo : " Trời sắp tối rồi , không được đi đàn đúm nữa, học hành đến đâu rồi , làm bài tập về nhà chưa?" Tôi ấp úng nói : " Dạ...chưa ạ ." Mẹ tức giận mắng tôi : " Chưa làm xong bài tập mà còn đòi đi chơi á , lên nhà làm xong đi, mai chơi bời thoải mái. " Tôi chạy một mạch lên tầng ngồi một góc tôi khóc : " Mai rồi làm bài tập cũng được mà ... huhu mai mình đi chơi tối mịt mới về cho mẹ xem ." Sáng hôm sau, tôi chạy một mạch xuống nhà bảo mẹ : " Cho con đi chơi ạ. " Mẹ nói :" Làm xong bài tập chưa ." Tôi gật đầu ( nhưng thật ra tôi chưa làm xong ). Tôi chạy một mạch đến nhà dê và khỉ rủ chúng nó đi chơi . Bọn tôi rủ nhau quậy banh xóm , bất tri bất giác trời đã tối mịt . Khỉ bảo :" Thôi thì trời tối rồi chúng ta về thôi không kẻo cha mẹ lại lo lắng." Tôi nói : " Chúng mày về thì về đi tao không muốn về ." Thằng dê nó khuyên tôi : " Về đi trời tối nhiều kẻ xấu lắm , nhất là mấy lão sói đi bắt trẻ em trong xóm mình để ăn thịt." Tôi lớn tiếng : "Chúng mày thì hiểu cái gì ." Nghe thấy tôi nói thế chúng nó không hề giận tôi mà còn an ủi tôi . Dê nó nói :" Mày có tâm sự gì nói ra xem nào ." Tôi ngạc nhiên nhìn dê , tôi nói : " Tao bị mẹ mắng ..." Khỉ cười to :" Hahaha , mẹ mắng mày là lo cho mày nghe chưa ." Tôi xấu hổ gục đầu xuống : " Tao... tao biết rồi..." Sau khi giải quyết được tâm sự trong lòng tôi , bọn nó dẫn tôi về . Đang đi trên đường thì bọn tôi thấy lão sói già lẻn vào nhà chị gà lấy trộm đồ . Khỉ nói nhỏ : " Đi thôi bọn mày , ông sói này ghê ghớm lắm đừng ra đấy kẻo họa vào thân ." Dê phàn nàn :" Tại sao chúng ta phải chơ mắt nhìn tên này lấy trộm đồ của chị gà . Cô đã dạy là phải giúp đỡ người khác ." Tôi tán thành ý kiến của dê . Khỉ nói :" mình về báo cho người lớn để bọn họ giải quyết chúng ta lao ra thì sẽ bị bắt đấy ." Hai bọn tôi lao ra bắt lão sói mặc kệ khỉ ra sức ngăn cản . Lão sói phát giác ra bọn tôi tấn công ông ta. Bọn tôi quá yếu nên bị lão sói bắt. May mà thằng khỉ trốn đi mới không bị bắt . Tôi thấy nó chạy một mạch đi về . Nó ra hiệu là nó đi tìm người giúp đỡ . Tôi hiểu ý nó nên cố chống đỡ . Nhưng tôi và dê vẫn bị bắt . Tôi đã khóc rất nhiều . Dê thì im lặng , nó im lặng như thế thôi nhưng tôi cũng biết là nó đang rất sợ . Lão sói dọa dẫm bọn tôi :" Ở yên đây mà làm thức ăn cho ta đi." Lão ta định mang dê lên thớt thì may cảnh sát hổ với người lớn trong xóm đến kịp cứu chúng tôi . Sau sự việc này tôi rút ra được bài học là không được đi chơi ban đêm , làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả, ... Tôi đã rất hối hận vì đã không nghe lời khỉ lúc đó bọn tôi về báo cho người lớn thì sự việc cũng sẽ đâu nguy hiểm như này . Nhưng cũng may là người l

Thảo luận

-- Bài này là bài cũ của mik :))
-- Cuối bài là cũng may là người lớn đến kịp
-- Chắc vì dài quá nên quá tải
-- Máy của mik bị văng ra khi trả lời xong... :))
-- mo bai,than bai,ket bai dau bn

Lời giải 2 :

Chuyện là thế này các bạn ạ. Mình nhớ mãi tiết trả bài môn văn hôm ấy, có lẽ đó là giây phút bẽ bàng đau khổ nhất đối với tôi từ trước đến nay. Một điểm 3 to tướng trong bài làm văn của tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe về kỉ niệm đáng buồn mà cũng là đáng nhớ nhất của tôi.

Hôm nay cô Hường trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đến chỗ tôi đặt bài của tôi xuống bàn, nét mặt cô có vẻ không vui. Tôi cúi xuống nhìn bài kiểm tra. Trời ơi! một điểm 3 to tướng, tôi choáng váng, tim như ngừng đập, không thể tin nổi nữa. Tôi lắp bắp, không, không thể như vậy được!

Tôi cố lấy bình tĩnh nhìn lại, con số 3 in rõ trong khung điểm màu đỏ rất rõ ràng như trêu ngươi, như giễu cợt tôi. Tô vội vàng gập bài vào, bần thần quay sang nhìn các bạn xung quanh như để tìm một người cùng cảnh với mình. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi buồn của tôi. Chắc các bạn nghĩ rằng tôi cũng như mọi lần thường được điểm 8 điểm 9 vì tôi là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ tôi thấy càng xấu hổ, tôi cúi gầm mặt xuống bàn nhìn bài mình một lần nữa. Dòng chữ cô Hường phê như hiện lên rõ ràng trước mắt tôi: Bài văn lạc đề!

Tôi đọc lại bài thật kĩ và nhận ra là mình đã sai đề thật. Đề bài cô Hường yêu cầu tả một dòng sông vậy mà tôi lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời thơ ấu của mình. Đề bài thì không khó, chỉ tại tôi quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ đến nỗi nhìn gà hóa cuốc và cuối cùng là nhầm đề. Tại sao tôi lại có thể nhầm lẫn một cách ngu ngốc như thế, tôi tự trách mình. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, tôi đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè, quên mất lời cô Hường nhắc nhở: “Các em hãy kiểm tra bài viết trước khi nộp”. Có lẽ quá ỷ vào sức học của mình, quá thỏa mãn trước lời khen của cô giáo và bè bạn nên tôi đã thành một cô bé hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết. Đáng đời cho tôi thật – Tôi tự nhủ.

Đúng lúc ấy, bạn Liên nói thầm bên tai em, giọng vui mừng:

– Hương ơi! Hôm nay tớ được 8 điểm nhé! Tớ đã rất cố gắng từ lâu nay. Bây giờ mới thấy kết quả đó. Tớ vui quá. Chắc bố mẹ tớ cũng rất vui cho mà xem. Mà sao trông cậu buồn thế, cậu được mấy vậy?

Nghe Liên nói, tôi lại càng buồn bã và xấu hổ. Liên đang sung sướng với điểm 8 đầu tiên của môn Làm văn. Còn tôi, kẻ vẫn coi điểm 8 là xoàng xĩnh thì hôm nay lại bị điểm 3! Không thể hào diễn tả hết nỗi đau khổ của tôi lúc ấy. Tôi cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng về tôi cái cảm giác đó thật sự khó chịu được

Bạn có biết?

Lịch sử là môn khoa học nghiên cứu về quá khứ, đặc biệt là những sự kiện liên quan đến con người. Đây là thuật ngữ chung có liên quan đến các sự kiện trong quá khứ cũng như những ghi nhớ, phát hiện, thu thập, tổ chức, trình bày, giải thích và thông tin về những sự kiện này. Những học giả viết về lịch sử được gọi là nhà sử học. Các sự kiện xảy ra trước khi được ghi chép lại được coi là thời tiền sử.

Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thư

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247