Bài văn tả mẹ ( trong ảnh )
Bài văn tả ông
Gia đình luôn là nơi mà ta nhận được tình yêu thương vô bờ bến. Em cũng vậy, trong gia đình, em luôn nhận biết bao tình yêu thương từ mọi người nhưng người em yêu quý nhất đó chính là ông ngoại của em.
Ông em năm nay đã gần tám mươi tuổi nhưng ông vẫn còn khỏe lắm. Ông có dáng người, hơi gầy do tuổi đã cao với một làn da hơi ngăm của một người con xuất thân từ miền biển đầy nắng, gió. Mái tóc ông giờ đã thưa, không còn dày như khi còn trẻ, điểm những khoảng tóc trắng như cước.
Khuôn mặt hiền từ, phúc hậu như ông tiên trong truyện cổ tích, khuôn mặt ấy hơi gầy gò, nhăn nheo những nếp nhăn xô lại vào nhau cùng những chấm đồi mồi do dấu hiệu của tuổi tác. Tuy vậy, đôi mắt ông vẫn sáng trong như vì sao trên bầu trời, nhìn rõ được mọi vật xung quanh. Hai gò má ông cao, cùng vầng trán nhẵn nhụi tựa như hình ảnh của Bác Hồ kính yêu cũng hiền hậu như vậy.
Đôi bàn tay của ông tuy đã yếu, những đường gân tay nổi hẳn lên nhưng hằng ngày ông vẫn làm những việc nhỏ trong gia đình như chăm sóc cây cối, cho chim ăn. Ông thường mặc trang phục rất giản dị. Ở nhà ông chỉ mặc áo sơ mi, áo phông cùng chiếc quần dài ống rộng, khi đi ra ngoài hay đến những dịp lễ quan trọng, ông lại khoác lên mình khi thì bộ quần áo ka-ki đậm màu, khi thì bộ com-lê trung tuổi khiến cho ông trở nên đầy uy thế.
Ông em rất thích đọc sách, ngày ngày, ông đều đeo chiếc kính lão nhỏ, ngồi trước ban công đọc những cuốn sách về mọi lĩnh vực, vậy nên ông là một kho kiến thức sâu rộng. Ông thường kể cho em nghe những câu chuyện về ngày xưa, về chiến tranh, về cuộc sống con người, những tập tục truyền thống, những lúc như vậy, em lại đắm chìm trong giọng nói ấm áp mà cũng có phần dõng dạc của ông.
Ông rất yêu thương em, ông luôn dạy dỗ, chỉ bảo em từng li từng tí. Ông dạy em những bài học làm người sâu sắc, dạy em cách trở thành một con người tự lập. Những lúc rảnh rỗi, ông lại đưa em đi chơi, mua những thứ đồ ăn em thích, kể chuyện cho em nghe và lúc nào trên môi ông cũng nở nụ cười đầy hiền từ, ấm áp như ánh nắng mặt trời vậy.
Những lúc hai ông cháu ngồi ngắm trăng, ông thường kể cho em nghe về cuộc sống của nội. Nhà nghèo nên ông nội không được học tiếp nên đi công nhân để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Ông nội còn kể cho em nghe sự vất vả của những ngày đầu ông nội xa nhà đi làm công nhân. Ông nội đúng là “người bạn” tâm tình của em. Khi có chuyện vui hay buồn ở trường, em thường kể cho ông nội em nghe. Điều kì diệu là chỉ ít lời động viên của ông là tất cả sự buồn phiền trong em đều tan biến hết.
Ông nội em là người ông vô cùng đáng kính trọng của em. Em yêu quý và biết ơn ông nội của em nhiều lắm! Ông luôn là một người ông với những đức tính tốt đẹp để em noi theo. Em mong ông sẽ luôn khỏe mạnh để mãi ở bên cạnh em. Cháu quý ông nhiều lắm, ông ơi !
Chúc bạn học tốt😉
* bn tham khảo nhé * ^ - ^
“Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nến xanh, con là cây nến hồng, ba ngọn nến lung linh’’. Đó chính là tình yêu thương trong gia đình hạnh phúc, trong đó có mẹ tôi - người đã hy sinh, chịu vất vả, để vun vén cho hạnh phúc gia đình êm ấm. Mẹ chính là người đã xây dựng một gia đình bền vững và hạnh phúc cho gia đình.
Kể về mẹ qua những trang giấy, tôi cũng không thể viết hết được những lời yêu thương, cũng như cảm ơn mẹ - người phụ nữ vĩ đại suốt bao ngày qua, đã che chở cho tôi, lớn lên thành người. Mẹ có đôi mắt giống chim hải âu, rất đẹp lại trong veo. Mẹ cũng có nước da trắng mịn như công chúa Bạch Tuyết, ngày xưa bà nội vẫn hay kể trong những câu chuyện cổ tích. Mẹ tôi có khuôn mặt hình trái xoan rất đẹp, mà mỗi lần nhìn ngắm, thấy khuôn mặt mẹ toát lên vẻ dịu hiền và yêu thương. Tóc mẹ rất mượt và mềm, tóc như những sợi tơ được những chú tằm nhả ra vậy, đen mượt, óng ả. Mũi mẹ cũng rất thon và cao. Đôi môi thì ửng hồng và hình trái tim. Về tổng thể, tôi thấy mẹ là người rất xinh đẹp, vẻ đẹp của người con gái mới độ tuổi trăng tròn đôi mươi,dù đã ở tuổi ngoài 30 tuổi. Mẹ tôi làm bác sĩ, nên nhiều buổi tối, mẹ không thể về nhà được vì bận trực ca ở bệnh viện. Dẫu mẹ rất mệt, nhưng vẫn nhắc anh em tôi, phải chú ý đến sức khỏe, ăn uống đầy đủ và làm bài tập.
Mỗi khi mẹ có ở nhà, mẹ thường nấu cho chúng tôi những bữa ăn thật ngon, và mỗi tối đều dạy chúng tôi học bài. Ở trong xóm, ai có bị bệnh gì, mẹ tôi hay sang thăm, và kê đơn thuốc, họ chỉ cần mua thuốc là khỏi bệnh ngay. Ai cũng cảm ơn mẹ tôi rối rít. Là con của mẹ, tôi rất tự hào và kiêu hãnh vì mẹ là người phụ nữ rất thông minh, xinh đẹp, tài giỏi, lại giàu lòng bác ái, yêu thương con người nữa. Mỗi buổi tối, mẹ đều kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, giọng mẹ kể rất êm và ngọt ngào như mật ong vậy. Mỗi lần được nghe mẹ kể, tôi đều cảm thấy rất vui và thấy dễ chịu, để chìm vào những giấc ngủ ngon.
Tôi vẫn còn nhớ một kỷ niệm của tôi với mẹ, khi sinh nhật mẹ ở tuổi 30. Tôi có để dành tiết kiệm được một khoản kha khá và mua cho mẹ một chiếc bánh sinh nhật kèm theo dòng chữ “Con yêu mẹ nhiều’’. Khi mang bánh sinh nhật về, chúc mừng mẹ, mẹ ôm tôi vào lòng và nói “Mẹ cảm ơn con nhiều’’, lúc đó tôi đã nhoẻn miệng cười và thơm vào má mẹ một nụ hôn. Nhờ có mẹ hay giảng dạy chúng tôi vào mỗi tối, nên anh em tôi đều gặt hái được những thành tích cao trong học tập, khiến mẹ cười vui và tự hào.
Trong cuộc đời, ai cũng chỉ có một người mẹ mà thôi, và chúng ta phải biết ơn và yêu thương với mẹ. Mẹ đã nuôi nấng và dạy bảo chúng ta nên người. Tôi rất yêu thương mẹ, và hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt hơn nữa, để mẹ luôn vui lòng và cảm thấy hạnh phúc khi có tôi là con ngoan của mẹ.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247