Đúng sáu giờ sáng, xe xuất phát từ thành phố! Buổi sớm, không khí thật trong lành, hai bên đường hàng cây xanh đứng lặng im như đội binh hùng dũng, một vài quán xá đang dọn dẹp để chuẩn bị đón những vị khách đầu tiên. Xe chầm chậm rời khỏi thành phố mang theo sự háo hức trong lòng tôi…
Khoảng bốn tiếng sau khi vừa thiếp đi ngủ một giấc, tôi bỗng tỉnh dậy và bắt đầu cảm nhận được cái mùi mặn mặn của biển trong làn gió. Một màu xanh của nước biển đã hiện ra trước mắt. A! Đã đến Long Hải rồi, thích quá! Tôi reo lên vui sướng. Nhìn từ xa, bờ biển có vẻ đẹp sơn thuỷ hữu tình, chạy dài uốn lượn phía nam chân núi Thuỳ Vân. Chiếc xe đỗ xuống khách sạn ngay sát đường lộ nhìn thẳng ra bãi biển, cả gia đình tôi nhận phòng và lần lượt xếp hành lí. Thật tuyệt vời khi từ căn phòng nhìn ra cửa sổ tầng năm tôi ngắm được toàn cảnh thị trấn thân yêu, đây là một thị trấn xinh đẹp và phát triển. Bầu trời trong vắt, những đám mây lững lờ trôi, vài chú chim nhạn chao nghiêng cánh nhỏ. Tôi háo hức ngay lập tức xin bố mẹ ra biển để chơi.
Đặt chân xuống bãi cát trắng mịn, mát lạnh khiến tôi có cảm giác như mình đang đứng trên một tấm thảm bằng nhung. Tôi như bị choáng ngợp bởi một không gian toàn màu xanh. Đó là màu xanh trong vắt của nước biển như có thể nhìn thấy cả những đàn cá bơi lội phía dưới, màu xanh của bầu trời, của dãy núi phía xa xa. Mặt trời chiếu xuống mặt biển càng làm nó thêm lung linh, màu xanh của nước như màu xanh tinh khiết của ngọc. Những con sóng cứ nối đuôi nhau xô vào bờ không dứt như những đứa trẻ chơi đùa không biết mệt. Ở phía xa khơi, lại thấy thấp thoáng vài con thuyền đang đánh cá, cánh buồm trắng cứ nhấp nhô, nhấp nhô. Điều tôi thích thú nhất là khi tắm biển được những con sóng mạnh mẽ đẩy lên rồi hạ xuống như đang đùa giỡn. Có cả những con sóng lớn bạc đầu mà nếu không đứng vững sẽ bị nó xô ngã. Mọi người ai cũng thích thú khi được ngâm mình trong làn nước trong mát và quên đi mọi buồn phiền của cuộc sống hàng ngày. Bãi biển thu hút rất đông khách du lịch, cả trong nước lẫn ngoài nước, tất cả đều trầm trồ trước vẻ đẹp của tạo hóa kì diệu. Nô nghịch chán chê với những con sóng, tôi lại lên bờ xây lâu đài cát, nhặt vỏ ốc, vỏ sò hoặc ngắm những cánh diều đang bay lượn trên bầu trời bao la, được ngón gió biển tươi mát nâng đỡ lại càng gắng sức vươn mình tới tận mây xanh. Buổi chiều, bố dẫn tôi và gia đình vào một tiệm bình dân trên bãi để ăn: nghêu, tôm, mực, cua,… Ngon quá! Đã xế chiều, gia đình tôi về khách sạn để nghỉ ngơi và chuẩn bị hành lí đi về. Nhìn ra ngoài, tôi thấy một bầu trời ửng đỏ. Mẹ tôi bảo đấy là trời đang nấu cơm. Khác với buổi sáng, trời vào hoàng hôn trên biển có vài đám mây đủ màu trôi bồng bềnh. Trông chúng như những cây kẹo bông gòn màu sắc mà mẹ mua cho tôi khi tôi còn nhỏ. Biển chiều thì phẳng lặng, trầm tính hơn biển vào sáng. Trên bãi cũng ít người tắm vì họ cũng như chúng tôi, đều về nghỉ ngơi cả rồi… Đã đến giờ chúng tôi phải về. Trước khi lên xe, tôi nhìn biển và cảm thấy cảm thấy tiếc
Đây là mình lấy một bài mình đã làm
ĐỀ: KỂ VỀ MỘT TRẢI NGHIỆM CỦA BẢN THÂN VỚI THIÊN NHIÊN
Hè năm ngoái vì cả hai chị tôi đạt thành tích cao trong học tập nên bố mẹ đã thưởng cho chúng tôi một chuyến đi biển Long Hải. Đó cũng chính là trải nghiệm đầu tiên trong cuộc đời của tôi với thiên nhiên.
Đúng sáu giờ sáng, xe xuất phát từ thành phố! Buổi sớm, không khí thật trong lành, hai bên đường hàng cây xanh đứng lặng im như đội binh hùng dũng, một vài quán xá đang dọn dẹp để chuẩn bị đón những vị khách đầu tiên. Xe chầm chậm rời khỏi thành phố mang theo sự háo hức trong lòng tôi…
Khoảng bốn tiếng sau khi vừa thiếp đi ngủ một giấc, tôi bỗng tỉnh dậy và bắt đầu cảm nhận được cái mùi mặn mặn của biển trong làn gió. Một màu xanh của nước biển đã hiện ra trước mắt. A! Đã đến Long Hải rồi, thích quá! Tôi reo lên vui sướng. Nhìn từ xa, bờ biển có vẻ đẹp sơn thuỷ hữu tình, chạy dài uốn lượn phía nam chân núi Thuỳ Vân. Chiếc xe đỗ xuống khách sạn ngay sát đường lộ nhìn thẳng ra bãi biển, cả gia đình tôi nhận phòng và lần lượt xếp hành lí. Thật tuyệt vời khi từ căn phòng nhìn ra cửa sổ tầng năm tôi ngắm được toàn cảnh thị trấn thân yêu, đây là một thị trấn xinh đẹp và phát triển. Bầu trời trong vắt, những đám mây lững lờ trôi, vài chú chim nhạn chao nghiêng cánh nhỏ. Tôi háo hức ngay lập tức xin bố mẹ ra biển để chơi.
Đặt chân xuống bãi cát trắng mịn, mát lạnh khiến tôi có cảm giác như mình đang đứng trên một tấm thảm bằng nhung. Tôi như bị choáng ngợp bởi một không gian toàn màu xanh. Đó là màu xanh trong vắt của nước biển như có thể nhìn thấy cả những đàn cá bơi lội phía dưới, màu xanh của bầu trời, của dãy núi phía xa xa. Mặt trời chiếu xuống mặt biển càng làm nó thêm lung linh, màu xanh của nước như màu xanh tinh khiết của ngọc. Những con sóng cứ nối đuôi nhau xô vào bờ không dứt như những đứa trẻ chơi đùa không biết mệt. Ở phía xa khơi, lại thấy thấp thoáng vài con thuyền đang đánh cá, cánh buồm trắng cứ nhấp nhô, nhấp nhô. Điều tôi thích thú nhất là khi tắm biển được những con sóng mạnh mẽ đẩy lên rồi hạ xuống như đang đùa giỡn. Có cả những con sóng lớn bạc đầu mà nếu không đứng vững sẽ bị nó xô ngã. Mọi người ai cũng thích thú khi được ngâm mình trong làn nước trong mát và quên đi mọi buồn phiền của cuộc sống hàng ngày. Bãi biển thu hút rất đông khách du lịch, cả trong nước lẫn ngoài nước, tất cả đều trầm trồ trước vẻ đẹp của tạo hóa kì diệu. Nô nghịch chán chê với những con sóng, tôi lại lên bờ xây lâu đài cát, nhặt vỏ ốc, vỏ sò hoặc ngắm những cánh diều đang bay lượn trên bầu trời bao la, được ngón gió biển tươi mát nâng đỡ lại càng gắng sức vươn mình tới tận mây xanh.
Buổi chiều, bố dẫn tôi và gia đình vào một tiệm bình dân trên bãi để ăn: nghêu, tôm, mực, cua,… Ngon quá! Đã xế chiều, gia đình tôi về khách sạn để nghỉ ngơi và chuẩn bị hành lí đi về. Nhìn ra ngoài, tôi thấy một bầu trời ửng đỏ. Mẹ tôi bảo đấy là trời đang nấu cơm. Khác với buổi sáng, trời vào hoàng hôn trên biển có vài đám mây đủ màu trôi bồng bềnh. Trông chúng như những cây kẹo bông gòn màu sắc mà mẹ mua cho tôi khi tôi còn nhỏ. Biển chiều thì phẳng lặng, trầm tính hơn biển vào sáng. Trên bãi cũng ít người tắm vì họ cũng như chúng tôi, đều về nghỉ ngơi cả rồi… Đã đến giờ chúng tôi phải về. Trước khi lên xe, tôi nhìn biển và cảm thấy cảm thấy tiếc nuối.
III. KẾT BÀI
Đó là trải nghiệm về biển mà tôi thấy thú vị nhất, tôi sẽ cố gắng học tốt để bố mẹ thưởng cho tôi những chuyến du lịch tiếp theo. Hình ảnh bãi biển Long Hải đẹp như tranh và đầy sức sống này sẽ mãi mãi in sâu vào trái tim tôi như một kỉ niệm đẹp.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247