Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 ?Tả 1 phiên chợ cổ tích? Giúp mk nhá các...

?Tả 1 phiên chợ cổ tích? Giúp mk nhá các bn! Cho các bn xem gợi ý trên mạng.Bv ko phải dài cx đừng quá ngắn nha.......iu mn nhìu ღ去愛 ❤♡ lắm

Câu hỏi :

?Tả 1 phiên chợ cổ tích? Giúp mk nhá các bn! Cho các bn xem gợi ý trên mạng.Bv ko phải dài cx đừng quá ngắn nha.......iu mn nhìu ღ去愛 ❤♡ lắm

Lời giải 1 :

Quê hương luôn là mảnh đất mang đến cho em thật nhiều điều thú vị. Một trong số ấy là phiên chợ mỗi tháng chỉ họp hai lần vào ngày 15 và 30 hàng tháng.

Phiên chợ bắt đầu từ lúc sáng sớm. Khi ông mặt trời còn chưa thức dậy, những tia nắng đầu tiên còn chưa chiếu xuống mặt đất. Màn đêm vẫn còn bao phủ khắp không gian và làn sương trắng mỏng như tấm màn vẫn chưa tan hết. Bầu trời vẫn còn tối đen, mọi người đã lục đục sắp xếp và đến chợ để lựa chọn cho mình những chỗ ngồi tốt. Vì đây là chợ phiên, mỗi tháng chỉ họp vài lần nên sẽ không có chỗ ngồi cố định mà ai đến trước sẽ ngồi trước.Nói là chợ nhưng thực chất đây là một bãi đất trống, bằng phẳng và rộng rãi. Vì phiên chợ họp thường xuyên nên có những cái lán được người ta dựng lên, dù không phải tạm bợ nhưng cũng không phải là kiên cố, vững chắc. Lán được dựng bằng những thân cây lớn bằng hai bắp chân người, cao khoảng chừng 2 mét, phía trên được lợp mái bằng cỏ khô, lá cọ phòng khi trời mưa, người ta còn có chỗ trú. Những chiếc lán ấy trở thành địa điểm lí tưởng cho những người bán hàng. Vì thế mà trong trí nhớ của em, mỗi lần đến phiên chợ, bà và mẹ đều phải thức dậy thật sớm để đến chợ để có thể ngồi trong những cái lán ấy. Em cũng đã có lần theo chân bà và mẹ đi phiên chợ sớm.Đó là một buổi sáng đẹp trời. Vẫn như mỗi ngày phiên chợ họp, trời vẫn còn tối đen nhưng chợ đã đông người lắm rồi. Bà và mẹ đến sớm nên ngồi trong cái lán gần lối vào của chợ - một địa điểm đẹp để buôn bán. Mẹ và bà mang theo ngô, giỏ do ông và bố đan cùng với trứng và vài con gà để bán. Mẹ sắp xếp gian hàng thật gọn gàng và đẹp mắt để chờ đón những vị khách đầu tiên.Ông mặt trời đã thức dậy, tỏa những tia nắng xuống mặt đất. Nắng lên khiến cho những làn sương mỏng tan dần, chỉ còn lai những giọt nước trong veo đọng trên cỏ, long lanh như những hạt ngọc. Giữa không gian tinh khôi của buổi sớm, em hít một hơi thật sâu để không khí trong lành lấp đầy trong phổi. Người đến chợ ngày càng đông. Đủ mọi mặt hàng được bày bán. Phía cuối chợ là hàng cá của những cô chú hàng chài. Những con cá tươi ngon, vảy bạc trắng, miệng vẫn còn ngáp ngáp để thở được bày trên những cái mẹt được lót lá chuối hoặc là một tấm lưới giống như chiếu nhưng được đan dày hơn. Trước mẹt cá là những chiếc chậu nhỏ, đầy cua, ốc và cả những con trai béo mập, to tướng. Lũ trẻ con theo bà, theo mẹ đi chợ thích nhất là nhìn những con cua đen trũi với cái càng to chạy loạn trong chậu. Trong chợ cũng có những cô, những bà bán đồ ăn. Nào xôi, nào bánh cuốn, nào bánh đúc. Có cả một bác bán phở ở góc bên phải của chợ. Bác có một gánh phở, được sắp xếp rất khéo. Bà em bảo, bác là người Hà Nội lên đây nên phở bác nấu và cách bác bày biện cho gánh phở cũng mang phong cách nhẹ nhàng, thanh lịch của người Hà Nội. Bát phở ngày ấy cũng chẳng cầu kì. Bác có một chiếc đĩa to, trên đó đặt nhân của phở có thịt gà, thịt lợn, bung, mọc. Ngoài rìa của đĩa là rau thơm, hành hoa, rau mùi cắt nhỏ. Bên kia của gánh là chiếc bếp than hồng với nồi nước dùng thơm lừng nghi ngút khói. Bác không làm sẵn mà chỉ có người ăn bác mới tráng phở, bỏ nhân, rau thơm vào rồi chan nước dùng là bát phở nóng hổi đã sẵn sàng. Em vẫn còn nhớ mùi vị ngọt thanh, thơm thơm, miếng thịt xíu mềm mềm đủ vị của bác mà bà đã từng mua cho em ăn. Mùi vị ấy đến gờ em không còn được nếm thử nữa, vì không biết bác bán phở đã chuyển đi đâu mất rồi.Chợ càng lúc càng đông người, mọi người ai cũng cười nói vui vẻ. Theo phía sau các bà các mẹ vẫn là những đứa bé mập mạp với khuôn mặt háo hức, nụ cười thường trực trên môi. Trên tay mỗi đứa cũng đang cầm đồ ăn, ăn với vẻ hài lòng. Chao ôi, chúng nó ăn mới ngon lành làm sao. Em còn nhớ mãi khuôn mặt của một bé gái với khuôn mặt bầu bĩnh. Chắc bé chỉ khoảng ba tuổi thôi. Trên mặt lấm lem những đất cát, chắc vừa chơi cùng với mấy đứa trẻ kia. Trên khuôn mặt non nớt ấy nổi bật đôi mắt to, tròn, trong veo. Em yêu đôi mắt của bé ấy quá. Nhìn thấy nó em như thấy cả một bầu trời đầy sao lấp lánh vậy. Bé đang cầm một chiếc kẹo mật nhỏ xíu, cho trong miệng ăn ngon lành. Đôi môi bé xinh cứ hé ra hợp vào mút chiếc kẹo. Nhìn bé em chỉ muốn tiến lại gần, thơm lên đôi má núng nính ấy một cái mà thôi.Em ngồi trong lán quan sát phiên chợ còn bà và mẹ thì mải bán hàng. Hai người chỉ dặn em không được đi xa vì có thể sẽ bị lạc. Bà và mẹ thì luôn tay, em chỉ có thể giúp gói đồ, buộc lại đưa cho các bác đang đứng ngoài, chứ cũng không biết bán thế nào. Chợ cứ đông đúc như thế cho đén tận giữa trưa. Mặt trời lên đến đỉnh đầu nên người đến chợ cũng thưa dần, mọi người cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà. Nhà ai cũng cách chợ 5-6 cây số nên phải về nhà sớm, trước khi mặt trời lặn. Bà và mẹ đã bán gần hết số đồ đạc hai người mang đi, chỉ còn lại một ít trứng và mấy cái giỏ. Em giúp hai người thu dọn những thứ linh tinh, quét sạch rác rưởi trong và xung quanh lán rồi theo bà và mẹ trở về nhà.

Phiên chợ đã hết nhưng ấn tượng của nó thì vẫn sẽ còn lại mãi trong tâm trí của em với sự nhộn nhịp, dân dã và bình dị ấy. Bây giờ em đã lớn, chợ phiên cũng họp thường xuyên hơn nên em cũng không còn háo hức như ngày còn bé nữa. Nhưng dù thế nào, phiên chợ ở quê em vẫn sẽ là kỉ niệm đẹp mà em mang theo trong suốt quãng đời sau này.

Thảo luận

-- hi

Lời giải 2 :

BÙM ! Tiếng động cơ của tên lửa báo hiệu chuyên bay vào vũ trụ bắt dầu. Nhìn ra cửa kính, tôi chỉ thấy một làn khói trắng. Con tàu này mới hiện đại làm sao ! Trong tàu có phòng điều khiển, phòng ăn, phòng tập. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy Trái Đất như một quả bóng xanh bay giữa bầu trời đầy sao. Bất chợt, có một giọng nói vang lên : “Chào mừng quý khách đi tàu Apollo 13. Trong mười lăm phút nữa, chúng ta sẽ hạ cánh xuống sao Hoả. Xin quý khách thắt chật dây an toàn vấ không đi lại trong khoang tàu.” Nghe thấy giọng nói đó, tôi lại gần một chiếc ghế và” ngồi xuống. Tôi ngạc nhiên lắm. Vì sao từ Trái Đất đến sao Hoả mà lại nhanh vậy ? Vì sao mình lại xuất hiện trong con tàu này ? Trên con tàu này có người không ? Hàng tá câu hỏi của tôi đang chờ lời giải đáp. Bất ngờ, tàu hạ cánh dần. Sau khi cửa khoang mở ra, tôi đặt chân xuống hành tinh lạ lùng này.

Thật là kì diệu làm sao. Dù không mặc quần áo bảo hộ của phi hành gia, nhưng tôi vẫn có thể thở được. Bình thường, vào ban ngày nhiệt độ của sao Hoả lên đến mấy trăm độ nhưng tôi vẫn không cảm thấy nóng. Đang đi, tôi nghe thấy một tiếng nhạc dập dìu. Tiến lại gần âm thanh đó, tôi thấy một số người trông thật kì dị với năm tay và ba chân đang đứng trên một tấm ván để di chuyển. Nhìn thấy họ, tôi lại nhớ đến nhũng người ngoài hành tinh trong bộ phim khoa học viễn tưởng. Thấy tôi, họ giơ tay ra hiệu bảo tôi đi theo. Những người sao Hoả này dẫn tôi đến một khu chợ. Khu chợ này không quá ồn ào, không có tiếng cãi cọ. Nhìn vào một gian hàng, tôi rất ngạc nhiên vì loại tiền mà họ mua bán ở đây. Họ dùng các viên bi để trao đổi hàng hoá với nhau. Trên mỗi cửa hàng đều treo một tấm biển quảng cáo. Hàng hoá ở đây thật là phong phú và kì diệu. Lạ thay, tôi hiểu được những gì họ nói và ghi trên các tấm bảng.

Đến góc chợ, tôi thấy một hàng bán kẹo nhỏ. Trong cửa hàng có rất nhiều các em nhỏ. Vào cửa hàng, tôi mới thấy trong này nhiều loại kẹo làm sao. Nào là “kẹo cao su trừ bữa”, “kẹo thổi lửa”, “sô cô la vô hình”, “kẹo cầu vồng”, vân vân và vân vân. Thò tay vào túi áo, tôi mới phát hiện ra một vài viên bi trong đó. Tôi lấy một viên bi ra và mua kẹo. Nào ngờ, với một viên bi, tôi mua được tận năm viên “kẹo cao su trừ bữa”. Người bán hàng bảo rằng, chỉ cần ăn một viên kẹo này lẵ sẽ no cả ngày. Tôi ăn thử thì thấy mùi vị khác hẳn so với mùi vị của các loại kẹo trên Trái Đất. Xong, tôi sang gian hàng bán tượng. Lúc đầu, tôi nghĩ đây chỉ là một nơi bán những bức tượng vô tri vô giác. Vào trong, tôi thấy các bức tượng vẫy tay với mình. Lúc đầu, tôi nghĩ mình nhìn nhầm nhưng nhìn kĩ lại thì các bức tượng đang vẫy tay thật. Nói chuyện với chủ cửa hàng thì mới biết, đây là những bức tượng thần lùn giữ nhà. Sau khi. xem xong gian hàng bán tượng, tôi đi sang gian hàng bán quần áo. Chắc những bộ quần áo ở đây phải đặc biệt lắm thì mới có thể giúp họ .chịu được thời tiết nơi đây. Gian hàng quần áo đông nghịt người. Bước vào cửa hàng, cô bán hàng giới thiệu cho tôi tác dụng của từng loại quần áo. Có chiếc áo mặc vào còn có thể điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp với mình, có chiếc áo mặc vào giúp mình tàng hình và đi xuyên qua mọi vật. Tôi mặc thử một chiếc vào. Thật là ấm làm sao. Xem xong, tôi sang hàng vật nuôi. Các con vật nuôi ở đây thật là kì lạ nhưng rất dễ thương. Đứng giữa cửa hàng là một người sao Hoả đang chải lông cho ngựa. Nhìn thoáng qua thì con ngựa đó không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kĩ thì mới thấy con ngựa này có một chiếc sừng trên đầu và một đôi cánh trắng muốt. Đôi mắt đen láy, con ngựa trông thật hiền dịu làm sao. Đây là loài ngựa một sừng vốn chỉ có trong truyện cổ tích. Nhìn sang phía lồng kính, tôi thấy một con kì nhông màu sắc thay đổi liên tục, lúc thì xanh, lúc thì đỏ, lúc thì tím, lúc lại chuyển sang màu vàng chanh. Bên dưới tấm biển đề rằng đây là một con kì nhông đổi màu theo nhiệt độ. Xem xong, tôi sang xem hàng cây cảnh. Không hiểu ở đây cây cối có màu xanh như ở Trái Đất không nhỉ ? Trước cửa hàng là một cây leo màu xanh cuốn chặt vào chiếc giàn màu trắng. Kì lạ thay, thân cây đó cứ dần dần uốn lượn thành dòng chữ “XIN MỜI VÀO”. Bước vào trong cửa hàng, tôi thấy một cây có rất nhiều loại trái khác nhau. Các quả của cây treo lủng lẳng, trông rất vui mắt. Mỗi quả có một màu sắc khác nhau. Tán lá cây xoè rộng và cớ màu xanh nước biển. Mẹ tôi cũng rất thích cây nên tôi quyết đinh mua một cây nhỏ về tặng mẹ. Mua xong, tôi ra ngoài và sang cửa hàng bán đồ chơi ở kế bên. Ngoài cửa là một chú lính bằng cát, tay bồng súng, trông như thật. Vào bên trong, trên giá đầy ắp các loại đồ chơi. Nào thì mô hình hệ Mặt trời có thể chuyển dộng được, nào là các loại đồ chơi xếp hình ngọ nguậy. Ra khỏi cửa hàng, ngoài đường thì mọi người đang đứng tụ tập ở góc chợ. Thì ra, khu trưng bày đĩa bay hôm nay mở cửa để mọi người vào xem miễn phí. Theo mọi người đi đến khu triển lãm, tôi thấy không khí chợ ở đây thật nhộn nhịp. Mọi người đều rất có ý thức giữ gìn vệ sinh chung. Các em bé trong những bộ trang phục sặc sỡ, lăng xăng chạy theo bố mẹ, bi bô nói. Họ nói chuyện rất vui vẻ với đủ các chất giọng nói. Tôi thấy giọng nói của họ rất hay. Vào trong khu triển lãm, mọi người không ai xô đẩy ai, đi theo từng đoàn rất có kỉ luật. Các chiếc đĩa bay này tôi mới chỉ được nhìn thấy qua phim ảnh chứ chưa bao giờ được nhìn thấy ngoài đời thực. Những chiếc đĩa bay đủ màu, đủ kiểu được bày trong khu triển lãm. Có chiếc đĩa bay trong suốt, có chiếc dẹt, có chiếc có bánh xe. Nghe giới thiệu, tôi mới biết những chiếc đĩa bay này còn có thể tàng hình và đi xuyên qua các thiên thạch. Một số chiếc đĩa bay còn dùng trong các cuộc chiến đấu nên có rất nhiều loại súng.

Ra khỏi khu triển lãm, tôi bỗng nghe văng vẳng thấy tiếng mẹ gọi : “Miu ơi, dậy đi học đi con.” Tự nhiên, tôi thấy mọi thứ mờ dần đi. Phiên chợ trên sao Hoả biến mất và chỉ còn lại mình tôi đang nằm trên giường. Tôi nhớ lại mọi người dân trên đó đều rất có ý thức. Tôi mong rằng người dân Trái Đất cũng sẽ văn minh, tiến bộ như người dân trên sao Hoả. Giấc mơ lên sao Hoả thật thú vị. Khi đến trường, tôi sẽ kể lại cho các bạn của tôi nghe.

Bài văn của mình đây nha chúc bạn học tốt.

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247