*tham khảo*
Trong mỗi chúng ta, có lẽ kỉ niệm tuổi ấu thơ bao giờ cũng là những trang kí ức sâu đậm nhất. đó có thể là kỉ niệm về làng quê thân thương, hay cũng có thể là kỉ niệm về tuổi học trò. Những kỉ niệm ấy như ăn sâu vào tiềm thức của chúng ta, khiến ta khó lòng mà quên được. Đối với tôi cũng vậy!
Tuổi thơ về người bà thân thương gắn liền với bóng đen ghê rợn của nạn đói năm Ất Dậu, đó trở thành dấu ấn sâu đậm nhất trong lòng tôi và trong nỗi nhớ ấy, lòng tôi đã dấy lên một niềm xúc động khi những dòng kí ức ấy ùa về.
Đối với bản thân tôi “bếp lửa chờn vờn sương sớm”, “bếp lửa ấp iu nồng lượm” đã trở thành một hình ảnh gần gũi, quen thuộc trong gia đình nông thôn chúng tôi. Bếp lửa là nơi bắt đầu nỗi nhớ da diết của tôi. Trong dòng cảm xúc dạt dào ấy, bếp lửa đã trở thành một kỉ niệm khó phai. Bếp lửa thể hiện sự tần tảo của bà mà còn thắp lên tình thương yêu sâu sắc của hai bà cháu.
Từ năm lên bốn tuổi, tôi đã quen với mùi khói mà bà nhóm lên. Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi và hình ảnh bếp lửa đã trở nên không thể thiếu trong đời tôi. Để bây giờ nhớ lại tôi lại cảm thấy cay xè sống mũi. Bếp lửa thiêng liêng trở thành một dấu ấn, một nỗi nhớ, nỗi ám ảnh sâu sắc trong cuộc đời tôi.
Tám năm! một quãng thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để nhen nhóm trong lòng tôi một ngọn lửa tình yêu cháy bỏng dành cho người bà. Bếp lửa của quê hương, của sự yêu thương gợi lên tiếng chim tú hú như giục giã nghe sao mà da diết quá!
Trong khoảng thời gian chiến tranh, tôi sống trong sự cưu mang, dạy dỗ của bà. Bếp lửa hiện lên như tình bà ấm áp, như chỗ dựa tinh thần, như sự đùm bọc châm chút của bà. Bên bếp lửa, bà kể tôi nghe những câu chuyện còn ở Huế, bà dạy, bà bảo, bà chăm chút tôi.
Giặc đi, ai ai cũng bị mất mát rất nhiều, tuy nhiên mọi người vẫn giúp đỡ nhau dựng cho nhau những túp lều. Bà âm thầm chịu đựng để bố mẹ tôi yên tâm công tác nơi phương xa. Vất vả chồng lên vất vả, gian truân nối tiếp gian truân, nhưng bà vẫn dặn tôi đinh ninh “Bố ở chiến khu, bố còn việc bố, mày viết thư chớ kể này, kể nọ, cứ bảo nhà vẫn bình yên. “Ôi chao! khi nghĩ lại lời dặn ấy thật mộc mạc, bình dị nhưng lại chất chứa trong ấy biết bao tâm tình, biết bao đau khổ cuộc đời bà
Khi nhớ lại, nỗi kỉ niệm ấy lại dâng lên thêm. Tôi lại suy ngẫm về cuộc đời tần tảo của bà, cuộc đời luôn cặm cụi làm việc. Bà vẫn luôn giữ thói quen dậy sớm nhóm lửa và công việc ấy kéo dài suốt cuộc đời bà, bà nhóm lửa cho hôm nay, cho ngày mai và đến mãi mai sau,… Bà nấu cho tôi những bữa ăn trông thật đơn giản nhưng lại chất chứa trong đó tình cảm sâu đậm của bà. Và chính bà là người khơi dậy ước mơ, khát vọng tuổi thơ của tôi.
Ngọn lửa mà bà nhen nhóm cả một đời người là ngọn lửa thiêng liêng và kì lạ. Là kỉ niệm nâng bước tôi trong cuộc đời dài. Bà tôi không chỉ là người nhóm lửa mà còn là người truyền lửa – ngọn lửa của sự sống, tình yêu thương, niềm tin cho bao thế hệ. Bếp lửa có lẽ trở thành một biểu tượng của sự sống của niềm yêu thương và cội nguồn, gia đình, đất nước, là sự sống bền bỉ của con người
Không chỉ như vậy, hiện diện cùng bếp lửa là người bà, cũng là tiêu biểu cho hình ảnh người phụ nữ Việt Nam với vẻ đẹp tần tảo, nhẫn nại và đầy yêu thương. Bà là người giàu đức hi sinh, giàu lòng yêu nước. Giữa tro tàn, mất mát đau thương, bà vẫn miệt mài nhóm lửa. Bếp lửa mà bà vẫn thường nhóm sớm sớm chiều chiều đã dâng lên thành ngọn lửa trong lòng bà.
Những nỗi nhớ về bà khép lại trông sự buồn man mác của tôi. Tôi rất nhớ, rất nhớ về tình yêu thương của bà, bếp lửa thiêng liêng và quê hương nồng nàn, tha thiết của tôi. Vì vậy, tôi càng trân trọng những tình cảm tôi đang có. Bếp lửa như lời nhắc nhở tôi về cội nguồn, nghĩa tình thiêng liêng, sâu nặng trong cuộc sống!
Mỗi khi đi qua nước Nga bao la rộng lớn, tôi lại nghĩ đến quê hương Việt Nam thân yêu. Nhất là vào một ngày tuyết rơi, thời tiết lạnh đến mức ngồi bên lò sưởi trong chiếc áo khoác dày cộp mà tôi thấy rùng mình. Nhưng sao tôi thấy lò sưởi quen quá! Bếp lửa ấm áp làm tôi nhớ đến bếp lửa của bà tôi!
Tôi sinh ra trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, thời kỳ đất nước bị chia cắt, thời kỳ đất nước bị giày xéo bởi gót chân quân thù. Gia đình tôi có truyền thống yêu nước, nên ngay từ khi tôi còn là một đứa trẻ, cha mẹ tôi đã luôn cho phép tôi phục vụ quê hương trong chiến khu gian khổ và nguy hiểm. Vì vậy, tôi đã sống với cô ấy từ khi tôi còn là một đứa trẻ.
Tôi sinh ra trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, thời kỳ đất nước bị chia cắt, thời kỳ đất nước bị giày xéo bởi gót chân quân thù. Gia đình tôi có truyền thống yêu nước, nên ngay từ khi tôi còn là một đứa trẻ, cha mẹ tôi đã luôn cho phép tôi phục vụ quê hương trong chiến khu gian khổ và nguy hiểm. Vì vậy, tôi đã sống với cô ấy từ khi tôi còn là một đứa trẻ.
Một thời kỳ đau khổ của dân tộc Việt Nam chúng ta. Cha tôi lái một cỗ xe khô trên con ngựa gầy. Còn tôi, tôi vẫn ở bên Bà thắp bếp cho khói xua đi hơi thở u tịch. Bây giờ nhìn lại, sống mũi vẫn còn cay! Nó cay vì mùi khói! Đau đớn cho thảm cảnh đói khát, chết chóc của dân tộc ta! Trong tám năm, tôi làm việc trong nhà bếp với cô ấy, cô ấy đã bao quanh tôi để bảo vệ tôi, dạy tôi làm việc và chăm lo cho việc học của tôi. Tôi lớn lên trong sự dạy dỗ và bảo bọc của cô. Nhớ mùa hè ấy khi hú trên cánh đồng xa, tiếng hú của em sao tha thiết làm sao! Tiếng hú ấy như khơi dậy nỗi nhớ nhung, nhớ nhung, khao khát của tôi. Cô ấy thường kể cho tôi nghe về những ngày ở Huế, tôi luôn thấy hào hứng và thích thú với những câu chuyện của cô ấy, từng giọng nói ấm áp của cô ấy đã chạm đến trái tim tôi và khiến tôi biết cách cảm thông và yêu thương người khác. Nghĩ đến đây, ta liền trách cứ người Huệ phi không cùng nàng khóc ruộng xa?
Ôi, thật lạ lùng và thiêng liêng — ngọn lửa! Cái bếp lạ vì nó cháy trong bất cứ hoàn cảnh nào, dù mưa nắng, đói khát hay chiến tranh, nó vẫn cháy. Nó chưa bao giờ bị đóng cửa vì bất kỳ lý do gì. Lửa thiêng, huyền bí, gắn với hình ảnh người bà đáng kính của tôi, cũng là hình ảnh hy vọng chiến thắng của nhân dân ta, cháy vô hạn mà vẫn ấp ủ. Ấm, vẫn ấm, chan chứa yêu thương. Bây giờ tôi đã đi rất xa và chấp nhận kiến thức của con người. Có khói trăm tàu, lửa trăm nhà, vui trăm phương. Nhưng không có nơi nào như bếp lửa của bà tôi, không có nơi nào hạnh phúc hơn những ngày được ở bên bà nội, bà ngoại! Bây giờ tôi đang ở nước ngoài, ở một nơi xa lạ, không người thân thích, điều đó khiến tôi nhớ quê hương và cô ấy vô cùng. Bếp lửa loé lên trước mắt, nhưng không có khói cay nồng từ bếp lửa của bà. Ôi bà ơi, tôi nhớ bà nội và cháu gái có hình ảnh khói lửa cay cay, tôi chỉ muốn nhắc bà: “Ngày mai bà mở bếp nhé”.
Họ đốt làng, đốt phá, hình ảnh làng quê trở lại hoang tàn, may mà bà nội sống có tình có nghĩa, được bà con lối xóm giúp đỡ, bà dựng lại túp lều tranh trên đống tro tàn. Lúc đó, tôi đã bật khóc và nói với cháu: “Con muốn viết thư gửi bố mẹ, để bố về quê chăm sóc, bảo vệ cháu gái”. Tuy nhiên, bà vẫn không dao động và vẫn tin tưởng vào sự phấn đấu của đất nước. Cô ấy bảo tôi hay tin: "Bố đang ở chiến khu có việc gì thì viết thư đi, đừng nói chuyện này chuyện kia, chỉ nói rằng nhà vẫn bình yên!". Để rồi đến tối, chị lại thắp lửa, thắp lại niềm tin yêu, nhen nhóm niềm tin bền bỉ vào tương lai cuộc sống, đất nước. Ngày này qua ngày khác, bếp lửa vẫn còn đó, gợi tình ngọt ngào của củ sắn, gợi vị ngọt của nồi cơm mới, niềm vui sẻ chia, đánh thức bao tình cảm tuổi thơ.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247