Tôi vốn là công chúa độc nhất vô nhị của vua cha. Tôi dễ nhìn và được chiều chuộng từ bé nên khá kiêu căng. Tới khi cưới, nhiều người ngỏ lời cầu hôn mà tôi đều khước từ. Tôi thậm chí còn chế nhạo và chế nhạo họ. 1 lần vua cha cho mời trai tráng khắp nơi xa gần tổ chức đại tiệc để chọn con rể. Rất nhiều người tới, họ đứng quy trình, đứng đầu là vua các nước, sau đấy là công tước, hoàng tử, bá tước, nam tước, rốt cuộc là quý tộc.
Tôi được bố dẫn đi xem mắt từng người. Nhưng ko có người nào nhưng tôi ưng ý: người quá to; người quá gầy; người lùn; người thì sắc mặt tái nhợt… Cuối cùng, tôi trông thấy 1 người có cằm hơi cong như chim chích, tôi nói anh ta giống chim chích chòe mỏ. Bắt đầu từ đấy, tôi đã nghe tin đồn rằng anh ta được biết tới với cái tên Vua của những con chích chòe.
Thế rồi tôi chê bai và chế nhạo mọi người bao quanh, vua cha nổi nóng và ra lệnh, nếu có người ăn mày nào đi qua cung vua thì vua sẽ gả tôi cho anh ta.
Vài ngày sau, 1 người hát rong đi ngang qua, đứng dưới cửa sổ, hát, kì vọng được thưởng vài xu. Nghe vậy, vua truyền lệnh:
– Đưa người hát rong vào đây!
Người hát rong vào cung vua, hát cho vua và tôi nghe, rồi đưa tay xin thưởng. Nhà vua nói:
– Anh rất thích tiếng hát của em, nên anh sẽ gả con gái cho anh.
Tôi khiếp sợ và van nài, mà cha tôi vẫn kiên quyết:
– Ta đã thề rằng sẽ gả ngươi cho người ăn xin trước hết đi qua cung vua, ta muốn giữ lời thề đấy.
Những lời nguyện cầu ko biến chuyển được nhà vua. Vị linh mục ngay ngay lập tức được mời tới dự đám cưới của tôi với 1 người hát rong. Khi hôn lễ hoàn thành, cha tôi nói với tôi:
– Theo tục lệ, vợ hát rong ko được ở lâu trong cung vua, nay con cái phải theo chồng ra khỏi cung.
Tôi buồn phiền đi theo chồng. Tới 1 khu rừng phệ, tôi hỏi:
– Đây là khu rừng xinh xắn của người nào?
Anh ta nói:
– Rừng của vua, nếu nàng lấy chàng thì rừng cũng là của nàng.
Tôi rất tiếc phải nói:
– Em là 1 cô gái đáng thương, đáng lẽ em phải gả cho Vua chích chòe.
Sau 1 khi trên thảo nguyên, tôi hỏi lại:
– Thảo nguyên tươi tốt đẹp của người nào?
– Thảo nguyên của Vua đốt.
– Em là 1 cô gái đáng thương, đáng lẽ em phải gả cho Vua chích chòe.
Sau đấy, chúng tôi tới 1 thị thành phệ, và tôi hỏi lại:
– Đây là thị thành xinh xắn của người nào?
– Thành phố xinh xắn của Vua Chiến tranh.
– Ta thật đáng thương, đáng lẽ ta phải đồng ý gả cho Vương phi.
Chồng tôi sau đấy nói:
– Tôi ko ưng ý chút nào, vì sao cô đấy lại luôn muốn có chồng khác, tương tự là tôi ko xứng đáng?
Tôi chẳng thể nói gì thêm nhưng chỉ lặng thầm tuân theo. Tới 1 túp lều, tôi hỏi lại:
– Trời đất, nhà người nào nhưng bé nhưng đáng thương thế này?
Chồng tôi giải đáp:
– Ấy là nhà của chúng ta!
Tôi dựa vào và hỏi:
– Người hầu của anh đâu?
Anh đấy đã giải đáp:
– Người hầu nào? Bạn muốn làm gì thì hãy tự mình làm. Hiện giờ vào bếp nấu bếp đi, tôi mệt rồi.
Nhưng tôi ko biết bếp nước và tổ nấu bếp, chồng tôi phải lao vào vào công tác mới. Sau bữa ăn, tôi mệt và lăn ra ngủ. Hôm sau, tôi bị chồng đánh thức dậy để làm việc nhà. Cứ tương tự trong vài ngày, lượng thức ăn dự trữ sẽ hết. Chồng tôi sau đấy nói:
– Em à, chỉ ngồi ăn chả kiếm được gì đâu. Như thế này thì ko được bao lâu, ko thì làm rổ nhưng bán.
Anh vào rừng lấy tre, tôi phải chẻ, đan thúng. Nhưng tay tôi đang chảy máu vì cạnh sắc của cánh cửa tre. Chồng tôi nói với tôi:
– Như vậy ko ổn, có nhẽ dệt hợp với anh hơn.
Tôi ngồi tập kéo sợi, mà sau đấy các ngón tay của tôi bị cắt và chảy máu. Chồng tôi nói:
– Em ko làm được gì, sống với anh khổ lắm. Hiện giờ tôi đoán tôi sẽ phải quay lại sắm sửa xoong nồi. Tôi ngồi ở chợ và bán hàng.
Khi tôi nghe điều đấy, tôi tự nghĩ:
– Người từ xứ ta sang đây sắm bán, hễ gặp ta là cười nhạo.
Nhưng tôi vẫn phải tuân theo lời chồng. Thuở đầu, khách tới sắm khá đông, họ trả hàng nhưng ko mặc cả, thậm chí có người thanh toán mà ko lấy hàng. Tôi và chồng có cuộc sống khá tốt. Có lần, tôi đang ngồi bán hàng thì 1 tên kỵ sĩ từ xa phi thẳng vào chợ khiến đống sành sứ của tôi vỡ thành hàng ngàn mảnh phệ bé nằm tản mạn trong chợ. Tôi khiếp sợ, tôi ngồi khóc.
– Trời, tôi khổ thế này thì lấy mặt gì nhưng nhìn chồng?
Về tới nhà, tôi kể cho chồng nghe chuyện xui xẻo. Sau lúc nghe chuyện, chồng tôi trách móc tôi, rồi nói rằng anh đấy đã xin vào làm phụ bếp trong cung. 1 hôm, lúc cung điện của nhà vua tổ chức hôn lễ cho đàn ông đầu lòng của nhà vua, tôi tò mò cũng nhón nhén bước vào và đứng trước cửa ra vào. Khi những ngọn đèn tuần tự được thắp sáng sẽ xuất hiện vẻ đẹp lộng lẫy của cung vua. Tôi thấy vậy nhưng thấy buồn cho số mệnh của mình, chỉ tiếc sự kiêu căng, ngông cuồng đã hình thành tôi như ngày bữa nay. Bỗng hoàng tử bước vào, lụa là bảo vật đầy mình, trên cổ đeo chuỗi vàng. Hoàng tử trông thấy tôi và bước đến đề xuất tôi nhảy đầm với anh đấy. Tôi khiếp sợ lùi lại.
Tôi trông thấy đấy là Vua chích, liền rút tay lại mà ko được, vẫn bị lôi vào giữa phòng làm đứt dây, 2 cái nồi rơi xuống đất, bánh canh và bánh mì văng tung tóe. khắp sàn nhà. . Những người khách và người dưng cuộc trông thấy cảnh này đã bật cười và giễu cợt nhau. Tôi mắc cỡ cực kỳ, hất tay Vương gia 1 cái, lao thẳng về phía cửa định chạy trốn, mà vừa tới cầu thang đã bị 1 người con trai kéo lại, lúc định thần lại thì đã thấy người đấy. là Vua của các vết đốt:
– Đừng sợ, người hát rong sống với anh trong lán là tôi. Bạn cũng là kỵ sĩ cưỡi ngựa và hủy hoại tất cả đồ sành sứ của tôi. Tất cả những điều đấy chỉ là để tạo nên tính kiêu căng của tôi.
Khi tôi nghe điều đấy, tôi đã bật khóc.
– Em đã làm những điều sai lầm, ko xứng làm vợ anh.
Nhưng anh đấy nói với tôi:
– Đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua rồi, giờ cưới nhau đi.
Tôi làm theo chỉ thị của Vương gia, vào trong thay áo quần. Toàn thể tòa án đã có mặt để chúc mừng.
Qua câu chuyện,tôi cũng khuyên các bạn sống trên đời đừng bao giờ có thói ngông cuồng, khinh thường người khác
Vote cho tui 5 🌟 nhá
Sau bữa cơm tối, Hà - đứa em trai của tôi rủ tôi ra sân hóng mát, ngắm trăng sao. Hà học lớp Hai, sau tôi ba lớp. Bé rất thích nghe kể chuyện. Lần nào rỗi, bé cũng bắt tôi kể cho nghe những câu chuyện mà tôi đã học hoặc đã đọc được.
- Chị kể chuyện mà chị thích nhất cho em nghe đi!
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:
- Ừ, để chị kể cho em câu chuyện về ông Nguyễn Khoa Đăng, một ông quan có tài xét xử và nhiều kế sách trừ hại cho dân, được dân mến phục! Chuyện là thế này:
Một lần, có anh hàng dầu gánh hàng ra chợ bán. Lợi dụng lúc anh bận đong dầu cho khách, có một người thò tay vào bị lấy trộm tiền. Khi biết mình bị mất tiền, anh mới sực nhớ ra. Lúc nãy, có một người mù quanh quẩn bên gánh hàng, đuổi mấy cũng không đi. Anh dám chắc là người ấy. Anh gửi gánh hàng cho người quen rồi chạy đi tìm. Người mù chối phăng lấy lí do là mình bị mù, biết tiền để đâu mà ăn trộm. Hai bên xô xát nhau một hồi thì bị lính bắt giải về quan.
Trước vị quan Nguyễn Khoa Đăng, người mù khăng khăng chối cho rằng anh hàng dầu vu cáo. Quan hỏi:
- Anh có mang tiền theo không?
Người mù đáp:
- Có, nhưng đấy là tiền của tôi.
- Cứ đưa đây!
Khi người mù móc tiền ra, quan sai người múc một chậu nước, bỏ số tiền vào chậu. Váng dầu nổi lên. Người mù đành nhận tội. Cứ ngỡ là vụ án đã xong, nào ngờ quan lại phán:
- Tên ăn cắp này là kẻ giả mù. Vì nếu mù làm sao hắn biết chỗ để tiền mà lấy.
Rồi ông sai lính lôi kẻ ăn cắp ra đánh. Bị đánh đau quá, hắn bèn mở cả hai mắt, van lạy xin quan tha tội.
Đó là chuyện về tài xét xử của ông. Còn chuyện này nữa chị mới thấy khâm phục đức độ, tài năng và mưu mẹo tiêu diệt bọn gian phi trừ hậu họa cho dân của ông Nguyễn Khoa Đăng. Trong thời kì làm quan, ông đã làm cho suốt một dọc truông nhà Hồ ở Quảng Trị không còn một bóng gian phi. Trước đó, ở cái truông này là rừng rậm, con đường Bắc Nam phải đi qua đây. Bọn gian phi đã dùng nơi đây làm sào huyệt đón đường trấn lột.
Để bắt bọn cướp, ông sai chế một loại hòm gỗ kín có lỗ thông hơi, vừa một người ngồi, có khóa bên trong để người ngồi trong có thể mở tung nắp hòm dễ dàng. Ông đưa các võ sĩ giỏi võ nghệ có vũ khí ngồi vào rồi sai quân sĩ ăn mặc giống thường dân khiêng những cái hòm ấy đi qua truông, lại phao tin lên rằng: có một vị quan to ở ngoài Bắc sắp sửa về quê sẽ đi qua truông cùng những hòm của cải quý. Bọn cướp nghe tin mừng khấp khởi, chuyến này chắc thu lợi lớn. Chúng hí hửng khiêng những cái hòm về sào huyệt. Nhưng vừa về đến nơi, thì những cái hòm bật tung ra, Những võ sĩ tay lăm lăm kiếm bất ngờ xông ra. Chúng đang hốt hoảng chưa kịp đối phó thì phục binh của triều đình kéo đến. Bọn cướp đành hạ vũ khí, chắp tay xin tha mạng. Ông quan dùng bọn cướp ấy đi khai khẩn đất hoang ở biên giới, lập thành những đồn điền rộng lớn. Sau đó, ông đưa dân đến lập làng xóm dọc hai bên truông, khiến một vùng rừng núi âm u vắng vẻ trở thành những xóm làng đông đúc và có cuộc sống bình yên.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247