bài có sẵn
NHẬP VAI ANH THANH NIÊN KỂ LẠI LẶNG LẼ SA PA
“Đi lên thanh niên chớ ngại ngần chi, đi lên thanh niên làm theo lời Bác! Không có việc gì khó. Chỉ sợ lòng không bền. Đào núi và lấp biển. Quyết chí ắt làm nên…”
Đó là ca khúc mà tôi vẫn thường hay ngâm nga . Tôi hát thật rõ , thật to , hát cho vang vọng khắp núi rừng mù sương vốn luôn im lìm , không một bóng dáng con người. Tôi thường hát như để xua bớt sự hiu hắt , vắng lặng nơi đây và để thấy lòng ấm áp , để thấy tinh thần mạnh mẽ , vững vàng với công việc mà tôi đã lựa chọn , với lí tưởng sống mà tôi đang theo đuổi . Tôi – một người thanh niên 27 tuổi sống và làm việc tại đỉnh Yên Sơn – nơi có độ cao hai nghìn sáu trăm mét . Mộ t mình ở giữa chốn núi rừng hoang vu này với công việc đo khí tượng sao tránh khỏi nỗi buồn và cô đơn . Vì “thèm người quá” nên tôi hay tìm cách làm quen , bắt chuyện với những người khách xa trên các chuyến xe đi ngang qua đây . Và không hiểu sao , giữa vô vàn những con người đến - đi vội vàng ấy , tôi đặc biệt không thể quên một bác họa sĩ già , một cô kĩ sư trẻ trong cuộc gặp gỡ mà bác lái xe quen thân đã sắp xếp cho tôi . Cuộc gặp gỡ diễn ra từ nhiều tháng trước… vào một ngày trời trên đỉnh Yên Sơn nắng đẹp một cách kì lạ …
Hôm đó, như thường lệ , nghe tiếng còi xe vang inh ỏi , tôi vui sướng chạy thật nhanh xuống sườn núi . Đó là tiếng còi của bác lái xe mà tôi đã làm quen cách đây 4 năm – khi tôi vừa lên đây công tác không bao lâu. Khi đó, vì chưa quen với hoàn cảnh sống khắc nghiệt, bốn bề chỉ cây cỏ và mây mù lạnh lẽo, tôi cố tình mang một khúc thân cây chắn ngang đường khiến chiếc xe đi qua phải dừng lại. Rồi tôi chạy ra hè với bác lái xe cùng khách đi xe đẩy khúc cây ra một bên. Bác lái xe hỏi ở đây mà ai đẩy cây ra giữa đường thế này, tôi chỉ biết đỏ mặt và thú nhận mọi chuyện, nhất là cái bệnh “thèm người” của tôi. Nghĩ lại đến giờ tôi còn cảm thấy xấu hổ nhưng cũng nhờ thế, tôi được quen với bác lái xe. Từ đó đến nay, cứ mỗi tháng đưa hành khách đi ngang qua đây, bác lại dừng xe trò chuyện, gửi sách, gửi quà và giới thiệu cho tôi quen biết bao nhiêu người. Bác hay gọi tôi là “người cô độc nhất thế gian”. Mải nghĩ vẩn vơ mà tôi đã xuống đến chỗ xe đỗ lúc nào không hay. Tôi thấy bác lái xe đang đứng trò chuyện cùng một bác lớn tuổi và một cô gái trẻ. Thấy tôi, bác vội bước đến. Tôi nhanh nhảu gửi bác lái xe gói tam thất tặng cho vợ bác vừa ốm dậy và nhận lấy gói giấy từ tay bác. Là sách! Tôi mừng quýnh! Tôi vốn rất thích đọc sách và giữa hoàn cảnh một mình nơi núi rừng, sách lại càng là người bạn thiết thân với tôi hơn bao giờ hết. Bác lái xe dắt tôi đến chỗ bác lớn tuổi và cô gái trẻ:
Thì ra là một họa sĩ, hèn gì mà thoạt nhìn tôi đã thấy ở bác toát lên một phong thái rất riêng – vừa nghệ sĩ lại vừa thâm trầm, sâu lắng. Còn cô kĩ sư, cô ta chắc chỉ trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn, còn trẻ mà đã là kĩ sư nông nghiệp, giỏi thật cơ đấy! Gặp người lạ, tôi đỏ mặt và có phần hơi luống cuống:
Tôi chạy vụt đi trước cái nhìn hơi ngỡ ngàng của mấy người khách lạ. Không lâu sau, bác họa sĩ già và cô kĩ sư đã lên đến nơi. Hình như người họa sĩ rất ngạc nhiên khi bước lên bậc thang bằng đất. Có lẽ vì ông ta thấy tôi đang cầm một bó hoa to. Còn cô kĩ sư thì không giấu nổi xúc động , cô ta “ô” lên một tiếng khi ngắm nhìn vườn hoa của tôi , có đủ cả nào là hoa dơn , hoa thược dược , vàng , tím , đỏ , hồng phấn , tổ ong... Đột ngột và mừng rỡ , quên mất e lệ , cô kĩ sư chạy đến bên chỗ tôi đang cắt hoa . Tôi cũng quên cả xấu hổ với người lạ, rất tự nhiên, tôi trao bó hoa đã cắt cho người con gái, và cũng rất tự nhiên, cô ta đỡ lấy. Tôi cảm giác chúng tôi như những người bạn đã quen thân, không còn sự e dè, ngại ngần ban đầu .
Hành động nhỏ của tôi có lẽ đã làm bác họa sĩ và cô gái cảm động và cuốn hút ngay. Cô ôm bó hoa vào ngực , bạo dạn nhìn thẳng vào mặt tôi . Đáp lại cái nhìn đó, tôi phủi vội giọt mồ hôi trên sống mũi , mỉm cười , hạ giọng hỏi :
Cô gái vừa dứt lời , tôi đã vội lên tiếng vì nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn được bao nhiêu . Tôi nói vội với họ:
Khi tôi giới thiệu về công việc , bác họa sĩ già và cô gái lặng người, lắng nghe rất chăm chú và dường như đang suy tư , ngẫm ngợi điều gì đó không rõ. Nhưng tôi cảm nhận trong ánh mắt của họ một tình cảm thiết tha , trìu mến . Chính vì vậy , tôi không ngại ngần kể thêm cho họ nghe về những khó khăn trong công việc của tôi :
Những khó khăn , gian khổ trong công việc làm tôi thấy xúc động không thể nói thêm, tôi dừng câu chuyện lại. Bác họa sĩ có vẻ đang bối rối suy nghĩ điều gì đó. Ông giục tôi : “Anh nói nữa đi .” Tôi tếu táo : “Báo cáo hết ! Năm phút nữa là mười. Còn hai mươi phút thôi . Bác và cô vào trong nhà . Chè đã ngấm rồi đấy .”
Thật ra , tôi còn muốn nói thêm nhưng thời gian còn ngắn quá . Bác họa sĩ và cô gái theo tôi vào trong nhà, đảo nhìn qua một lượt trước khi ngồi xuống ghế. Căn nhà ba gian , sạch sẽ , với bàn ghế , sổ sách , biểu đồ , thống kê , máy bộ đàm và một góc riêng của tôi với chiếc giường con , chiếc bàn học , giá sách… hình như cũng gây ấn tượng với họ . Chắc bác họa sĩ nghĩ thanh niên chúng tôi sống một mình thì thường không được gọn gàng, ngăn nắp lắm . Nghĩ thế , tôi hơi buồn cười và cảm giác bác họa sĩ như người cha của mình vậy, thật gần gũi và thân thương ! Bác họa sĩ còn đang nheo mắt cố đọc tên các sách trên giá thì cô gái đã bước tới , dường như làm việc ấy hộ bố . Cô không trở lại bàn giữa và ngồi ngay xuống trước chiếc bàn học con, lật xem bìa một cuốn sách rồi để lại nguyên lật mở như cũ. Tôi rót nước chè mời bác họa sĩ, ngoảnh lại tìm cô gái, thấy cô đang đọc, liền bưng cái chén con đến yên lặng đặt trước mặt cô.
Nhiều ngày đi xe, chắc không tìm đâu ra trà nóng nên bác họa sĩ có vẻ rất thích thú khi nhấp chén trà tôi vừa pha. Ông tự rót lấy một chén nữa, nói luôn:
Nghe đến đây, biết tỏng là lời giới thiệu của bác lái xe , tôi bật cười khanh khách:
Lại một lần nữa, cảm giác ấm áp, tin yêu đối với hai con người này trỗi dậy mạnh mẽ trong tôi. Tự dưng, tôi muốn chia sẻ nhiều hơn với họ những nỗi niềm, tâm sự ấp ủ trong lòng rất lâu mà đó giờ tôi chưa từng giãi bày cùng ai:
Tôi xoay sang người con gái đang một mắt đọc cuốn sách, một mắt lắng nghe, chân cô đung đưa khe khẽ , nói :
Nghe bác họa sĩ trìu mến hỏi thăm quê , tôi không giấu nổi xúc động kể cho bác nghe câu chuyện về bố tôi – người cha mà tôi hết sức yêu thương , kính trọng và tự hào. Tôi và bố cùng viết đơn xin ra lính đi mặt trận nhưng kết quả bố thắng tôi 1-0 . Nhân dịp Tết , một đoàn các chú lái máy bay lên thăm tôi và nói nhờ tôi có góp phần phát hiện một đám mây khô mà ngày ấy , tháng ấy , không quân ta hạ đựơc bao nhiêu phản lực Mĩ trên cầu Hàm Rồng . Chú lái máy bay có nhắc đến bố tôi và nói thêm : “Thế là một - hòa nhé !”. Dù khẳng định chưa hòa đâu nhưng tôi cũng không ngần ngại chia sẻ cùng bác họa sĩ : từ hôm ấy tôi sống thật hạnh phúc vì biết những gì mình làm không hề vô nghĩa , mà ngược lại đã giúp ích cho quê hương đất nước .
Nói đến đây, tôi chợt thấy người họa sĩ già vừa nói chuyện, tay vừa bất giác hí hoáy vào cuốn sổ tì lên đầu gối. Tôi hơi bất ngời: Ơ, bác vẽ cháu đấy ư? Không, không, đừng vẽ cháu ! Để cháu giới thiệu với bác những người khác đáng cho bác vẽ hơn. Để khỏi vô lễ , tôi vẫn ngồi yên cho ông vẽ , nhưng quả thật tôi cảm thấy mình không xứng đáng để trở thành đề tài cho người nghệ sĩ đang trong hành trình tìm kiếm cái đẹp . Tôi giới thiệu cho bác họa sị nhiều con người vĩ đại nơi đây – họ mới thật là những tuyệt tác của cuộc đời , họ làm cho tôi thấy cuộc đời đẹp và ý nghĩa vô cùng. Đó là ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa ngày này sang ngày khác rình xem cách ong lấy phấn , thụ phấn cho hoa su hào , để tìm cách trồng nên củ su hào to hơn, ngon hơn trước cho nhân dân toàn miền Bắc . Đó là đồng chí nghiên cứu khoa học ở cơ quan tôi suốt mười một năm không một ngày xa cơ quan , dồn sức làm một cái bản đồ sét riêng cho nước ta , để đem đến bao nhiêu của chìm nông , của chìm sâu trong lòng đất . Rõ ràng , trong cái lặng im của Sa Pa , dưới những dinh thự cũ kĩ của Sa Pa , Sa Pa mà chỉ nghe tên, người ta đã nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước.
Trong lúc tôi cùng bác họa sĩ chuyện trò không dứt, cô gái vẫn im lặng lắng nghe. Cô gái dường như đang lắng mình trong nhiều cảm xúc , suy tư . Tôi lén nhìn thấy cô ta đang rất trầm ngâm . Phải chăng cô ta đang hồi tưởng gì về quá khứ ? Phải chăng cô ta đang trăn trở gì cho tương lại ?... Hình ảnh cô kĩ sư trẻ vẫn in đậm trong lòng tôi đến giờ - một cô gái hẳn là có thế giới nội tâm vô cùng phong phú và sâu sắc . Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ miên man , tôi thảng thốt :
Tôi chạy ra nhà phía sau , rồi trờ vào liền , cầm theo làn trứng . Nhà họa sĩ tặc lưỡi đứng dậy . Cô gái cũng đứng lên , đặt lại chiếc ghế , thong thả đi đến chỗ bác già.
Tôi vội kêu lên khi thấy chiếc khăn tay còn vo tròn cặp giữa cuốn sách . Để người con gái khỏi trở lại bàn , tôi lấy tới trả cho cô . Cô kĩ sư mặt đỏ ửng , nhận lại chiếc khăn và quay vội đi .
- Chào anh .
Đến bậu cửa , bỗng nhà họa sĩ già quay lại chụp lấy tay tôi lắc mạnh.
- Chắc chắn rồi tôi sẽ trở lại . Tôi ở với anh ít hôm được chứ ?
Không chắc bác có trở lại như lời hứa hay không nhưng lòng tôi vui sướng không tả nổi, tôi thấy như được tiếp thêm sức mạnh, thêm niềm tin để vững vàng . Cô gái chìa tay ra cho tôi nắm thay cho lời từ biệt . Cẩn trọng , rõ ràng , như người ta cho nhau cái gì chứ không phải là cái bắt tay , cô nhìn thẳng vào mắt tôi và nói :
- Chào anh.
Bối rối trước cái nhìn của cô gái , tôi lúng túng quay đi, ấn cái làn trứng vào tay bác họa sĩ và mong bác thông cảm vì tôi không tiễn họ ra xe được, do tôi gần tới giờ “ốp”. Dù quyến luyến vô cùng nhưng tôi cũng đành phải từ biệt họ ở đây và vội vàng quay trở vào để chuẩn bị cho công việc của mình. Lúc bấy giờ, nắng đã mạ bạc cả con đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực như một bó đuốc lớn. Nắng chiếu làm cho mọi thứ thêm lấp lánh, rạng rỡ và tôi thấy lòng mình cũng rực sáng những tình cảm ấm áp, những niềm tin cháy bỏng.
Cuộc gặp gỡ tuy ngắn ngủi nhưng để lại nhiều dư ba cảm xúc trong lòng tôi. Bác họa sĩ và cô kĩ sư trẻ dường như không chỉ lắng nghe mà họ còn thấu hiểu và sẻ chia nhiều điều với tôi. Họ tiếp thêm cho tôi động lực , họ củng cố thêm cho tôi niềm tin vào công việc mình đang làm, vào lí tưởng mình theo đuổi . Công việc của tôi nói riêng , của những người đang từng ngày ra sức dựng xây quê hương nói chung tuy có phần nhỏ bé, lặng lẽ; tuy còn bao nhiêu khó khăn, gian khổ; tuy phải đánh đổi và hi sinh nhưng tôi luôn trân quý và tự hào . Tự hào là vì chúng tôi đã có thể góp một phần công sức cho đất nước , đã có thể sống một cuộc đời thật ý nghĩa . Thế hệ trẻ chúng tôi nguyện tiếp tục sống với lí tưởng cống hiến này, không bao giờ chùn lòng . Và chúng tôi mong rằng ngọn lửa nhiệt huyết này sẽ được truyền đời qua các thế hệ để tất cả cùng chung tay góp sức dựng xây và đưa đất nước chúng ta ngày càng phát triển , ngày càng giàu đẹp hơn .
Tôi là Thủy Tinh - một người vốn sống ở vùng biển. Từ nhỏ ta đã có tài năng kì lạ, nếu ta gọi gió thì gió đến, nếu ta hô mưa thì mưa về. Vậy nên ta luôn rất tự hào về khả năng của mình. Từ nhỏ tới lớn, không có thứ gì ta muốn mà không thể đạt được cả.
Hùng Vương thứ mười tám. Ngay khi ta nghe tin vua muốn cho con cưới vợ, thì đã chẳng ngại đến xin cưới. Khi ta đến nơi, thì gặp một người khác là Sơn Tinh, hắn cũng có nhiều phép lạ . Cuối cùng, vua Hùng ra quyết định: “Ngày mai, ai đem lễ vật đeến trước, ta sẽ gả con gái cho người ấy”.Trở về nhà, ta ngay lập tức đi tìm lễ vậtt, nhưng ngặt nỗi, đó lại toàn là những đồ vật ở vùng núi nên rất khó tìm. Mãi đến sáng hôm sau, ta mới có thể gom đủ một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao mỗi thứ một cặp. Thế nhưng, khi ta chạy đến nơi, thì Mị Nương đã được gả cho Sơn Tinh mất rồi. Vô cùng tức giận, ta lập tức đuổi theo. Ta ra sức hô mưa gọi gió làm thành dông bão, rung chuyển cả đất trời, khiến khắp nơi chìm trong biển nước, gọi. Ta vô cùng hả hê, đắc chí. Thế nhưng, chỉ phút chốc, đồi núi lại được nâng cao lên, vượt ra khỏi mặt nước. Vậy là, ta ra sức dâng nước cao lên bao nhiêu thì Sơn Tinh lại nâng đồi núi cao lên bấy nhiêu. Sau vài tháng đánh nhau quyết liệt, ta kiệt sức nên phải rút lui.
Thế nhưng, lòng căm giận của ta vẫn chưa hết. Vì thế, năm nào ta cũng dâng nước đánh Sơn Tinh. thế nhưng năm nào xũng thua, nhưng ta sẽ kiên trì mãi cho đến khi nào chiến thắng thì mới thôi
(đảm bảo mình không chép mạng xin hay nhất vote 5 sao và cảm ơn)
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247