tôi có một nhỏ bạn trong Nam ra Hà Nội học, gần đây đang ốm lên ốm xuống vì cái tính ẩm ương của cô nàng đỏng đảnh mang tên Hà Nội. Lúc nào nó cũng cằn nhằn tôi :''Sao mày lại yêu Hà Nội nhiều đến thế được nữa''. Tôi nhận ra, một khi đã yêu cái gì thì người ta sẽ yêu tất cả những thứ thuộc về nó, như tình yêu của tôi dành cho Hà Nội ...Hà Nội là tiếng ru à ơi của mẹ...Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chẳng trách được tình yêu của tôi với nơi này lại nhiều đến vậy. Hà Nội của tôi, lúc đầu chỉ là một ngõ nhỏ nơi tôi sinh ra, là nơi cất chứng kiến sự trưởng thành của tôi từ ngày còn bé xíu đến khi đã biết đi đến những chân trời mới...và xa Hà Nội.Hà Nội là vùng ngoại ô với những cánh đồng lúa bát ngát, những cánh diều tuổi thơ mang ước mơ của tụi nhỏ trong xóm chúng tôi bay xa, là nơi cất giữ tất cả kỷ niệm đẹp thời niên thiếu.Hà Nội của tôi ban đầu không phải là những buổi lên hồ chơi cùng bố mẹ, cũng không phải thủ đô phồn vinh và tấp nập, Hà Nội trong đầu óc non nớt của tôi lúc đó chỉ là vùng quê yên bình nuôi tôi lớn, nuôi tôi trưởng thành...Hà Nội ồn ào, vội vãNgày đầu tiên tự mình khám phá Hà Nội của tôi là vào năm lớp 10, chưa bao giờ đi đâu quá xa tự mình, thế mà lần đó với hành trang là chiếc xe đạp điện ắc quy sắp hỏng, chiếc điện thoại có chức năng định vị, tôi mở bản đồ và đi tìm Hà Nội của tôi. Nghĩ lại cũng buồn cười, tôi đặt đích đến của tôi là Bờ Hồ, nhìn thấy cách nhà những 30km cũng hốt, thế quái nào vẫn liều, vừa đi vừa nhìn xem có hết điện không cơ =)))Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy được Hà Nội của tôi, nơi mà tấp nập người qua lại, cảm giác đầu tiên ập đến là nơi này ồn ào quá, vội vã quá. Ngay sau đó là cảm giác tò mò muốn tìm hiểu rốt cục nó có đúng như vậy không. Nói chung là đấy là lần đầu tôi biết đến Hà Nội thật sự nó như thế nào, chứ không phải chỉ là vùng quê tôi đang sống :))Sau một khoảng thời gian cũng kha khá lâu, tôi cũng nhận ra Hà Nội của tôi đúng là hối hả thật :) Tôi từng bực dọc vì Hà Nội những ngày tắc đường, tôi cũng khó chịu những ngày mưa phùn, gió bấc. Tôi không ít lần kêu ca rằng Hà Nội sao mà bụi bặm quá, chật chội quá. Nhưng Hà Nội yêu kiều của tôi trốn kỹ lắm, cần cố gắng tìm kiếm thì mới chịu xuất hiện :))Hà Nội trầm tư, lặng lẽ ở những góc cafe ẩn mình thật kỹ sau những con phố ồn ào (cuối bài sẽ có list các quán cafe ạ), ở những gánh hàng rong khắp phố cổ, ở những chiều hoàng hôn trên hồ Tây, những gánh hoa dọc đường, những hàng cây xanh mát, những sớm mai mơ màng trong sương...
Để mà nói ra thì cả ngày cũng không hết, để mà tự cảm nhận thì hay hơn :))
Những ngày này, đất trời Hà Nội như ngập trong biển nước. Bầu trời xám xịt. Trời mưa! Mưa kéo dài! Mưa như xối xả, như trút nước. Tôi một mình co ro trong chiếc chăn mỏng, thu mình lại trong góc nhà. Trời không lạnh mà lòng tái tê. Căn phòng trống vắng. Cô đơn lạnh lẽo và trong tôi bỗng ùa về hình ảnh cha mẹ, các em. Nhớ gia đình da diết. Lòng thắt lại. Ánh mắt vô định với những ước ao. Ước ao được nghe một tiếng cười, tiếng nói của cha mẹ, của em thơ để lòng vơi đi nỗi nhớ, nỗi cô đơn, để căn phòng bớt lạnh lẽo. Nhưng sao xa vời! Và tiếng khóc nấc lên từng hồi xen lẫn tiếng mưa nhạt nhòa. Tuổi mười sáu, lần đầu tiên sống xa gia đình, xa cha mẹ và các em, xa quê hương. để nhập học một trường cấp ba ở Hà Nội. Trước ngày nhập học, háo hức về một cuộc sống mới, về một cuộc sống tràn đầy màu hồng với sự tự do, tự lập ở đất Hà Nội nhưng khi đặt chân đến đây mới thấu hết mọi khó khăn vất vả của cuộc sống trọ khi học xa nhà. Con còn nhớ như in buổi sáng hôm ấy, ngày cùng cha ra Hà Nội làm thủ tục nhập học. Lần đầu tiên đặt chân lên đất Hà thành, bầu trời xám xịt và mưa y như hôm nay. Sau khi cha lo lắng hết các thủ tục nhập học, phòng trọ cho đứa con nhỏ, cha vội vã về vì còn nhiều công việc đang dở dang ở quê nhà. Giây phút cha bước lên xe bus, tôi chỉ cắn chặt môi mà sao vẫn khóc lên thành tiếng. Lúc cha quệt ngang dòng nước mắt nhìn con với bao sự kỳ vọng mà lòng chợt thắt lại. Khi bóng cha dần khuất, tôi chẳng biết mình đã mười tám tuổi, cứ khóc òa như thuở còn bé thơ. Những ngày sống một mình mới cảm nếm được tình yêu gia đình. Có những buổi trưa tan học trở về nhà, mở cửa phòng ra, tự an ủi bản thân rằng mẹ luôn kề bên, tôi khẽ cất tiếng gọi âu yếm, nũng nịu "Mẹ ơi". Nhưng đáp trả chỉ là sự im lặng của bốn bức tường trắng xóa. Tôi phải tập chấp nhận rằng chỉ mỗi một mình tôi thôi. Một mình thôi! Lòng chùng xuống và sự trống trải bỗng chốc xâm chiếm cả căn phòng. Nhớ lúc còn ở quê nhà, khi tôi đi học về "đã sẵn cơm mẹ nấu", chỉ việc tranh giành với em. Còn bây giờ đi học về tôi không muốn đi chợ, nấu nướng. Không phải vì tôi không biết làm nhưng tôi sợ sự cô đơn và cần lắm những bữa cơm gia đình, sự quan tâm của cha mẹ, tiếng nói cười của em thơ. Có khi vừa ăn cơm, trong lòng vừa thổn thức suy nghĩ: "Lúc mình ở nhà, giờ này cha mẹ và em đang đợi mình về ăn cơm". Nụ cười của mẹ, giọng nói của cha và cảnh tượng gia đình quây quần bên nhau cứ hiện lên trong tâm trí. Mỗi khi nhớ gia đình quá, tôi gọi điện về cho mẹ để được nghe giọng nói, những lời an ủi, động viên và giọng mẹ đầy quan tâm: "trưa nay con ăn gì, cả nhà đang ăn cơm, thiếu mình con, em không phải tranh giành với ai nữa cả". Mẹ vừa cúp máy tôi lại ngồi khóc thút thít. Nỗi nhớ cứ thế cùng những giờ học miệt mài, những bữa cơm, những giấc ngủ với tiếng nấc xen lẫn giọt lệ lăn dài. Và tôi thấy mình như một con chim non lần đầu tập bay, yếu ớt và khập khễnh, cảm thấy cuộc sống sao mà khó khăn quá! Vừa thiếu thốn tình cảm vừa khó hòa nhập. Tôi cảm thấy ngày xưa được thầy cô bạn bè quý mến thương yêu thì giờ đây chỉ thấy sự thờ ơ, không ai biết mình và mình cũng chẳng biết ai. Không còn được thầy cô kèm cặp, bạn bè cùng tỉ tê với nhau. Vì vậy nên tôi như thu mình lại, chỉ một mình đến lớp, nghe giảng rồi lại một mình thui thủi về phòng. Luôn là cái cảm giác thiếu tình người, lạc lõng và tẻ nhạt. Một năm qua rất nhanh, mới đó thôi nhưng giờ tôi gần được nghỉ hè. Một năm đầy thử thách cùng với bao tâm trạng cảm xúc mà cứ ngỡ như mới hôm qua. Giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, thấm thía cuộc sống hơn và rút ra được nhiều kinh nghiệm cho bản thân hơn. Tôi cũng quen được nhiều bạn mới, những người bạn đích thực, tìm được những tình cảm khác cũng quý trọng và thân thương như tình cảm gia đình.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247