Tôi tên là.....Là người ở làng Gióng.Bây giờ cả làng tôi chuẩn bị đi đến thăm đền thờ của Gióng(Phù Đổng Thiên Vương). Người anh hùng đã có công chôngs giặc Ân cứu nước. Đay là câu chuyện mà tôi đã đc nghe bà kể lại.
Vào thời vua Hùng Vương có một người đàn bà đã nhiều tuổi nhưng sống một mình. Như thường lệ, một buổi sáng dậy bà đi thăm nương, bỗng nhìn thấy một vết chân giẫm nát cả mấy luống cà của mình. Nhìn vết chân bà ngạc nhiên kêu lớn: – “Chao ôi! Bàn chân ai mà to thế này!”.
Tò mò nên bà đưa chân vào ướm thử vết chân lạ kia, bỗng bà cảm thấy rùng mình khi đưa bàn chân ướm thử vào dấu chân lạ. Và từ đó bà có mang. Đủ ngày tháng, bà sinh được một đứa con trai bụ bẫm đặt tên là Gióng. Nhưng thằng bé đã lên ba tuổi rồi mà vẫn nằm ngửa đòi ăn, không biết ngồi biết lẫy, cũng không biết nói hay biết cười.
Bấy giờ có giặc Ân kéo vào cướp nước ta. Giặc Ân rất hung tàn, cầm đầu là một viên tướng tên gọi Ân vương. Chúng đi đến đâu là đốt phá nhà cửa, giết người cướp của đến đấy. Quân đội Hùng Vương nhiều phen xuất trận, nhưng đánh không nổi lại chúng. Vua Hùng lấy làm lo lắng vội phái sứ giả đi khắp nơi trong nước tìm tướng tài để giúp vua cứu nước.
Một hôm sứ giả đi đến làng chú bé Gióng. Nghe tiếng loa rao nói đến việc nhà vua cầu người tài, bà mẹ Gióng đang ru con, liền bảo đùa con rằng:
– Con ơi! Con của mẹ chậm đi chậm nói thì biết bao giờ mới đi đánh giặc giúp vua được đây!
Không ngờ Gióng nhìn mẹ mở miệng bật lên thành tiếng:
– Mẹ cho gọi sứ giả vào đây cho con!
Nói xong lại im bặt. Bà mẹ vừa mừng vừa sợ, vội đi kể chuyện với xóm giềng. Mọi người tới nhà ai nấy cho là một sự lạ. Sau cùng một người nói:
– Ta cứ đi mời sứ giả đến xem thử nó muốn cái gì.
Khi sứ giả của nhà vua bước vào nhìn thấy chú bé Gióng liền hỏi rằng:
– Mày là đứa trẻ lên ba mới học nói, mày định mời ta đến đây để làm gì?
Gióng trả lời rất chững chạc:
– Về bảo với nhà vua rèn cho ta một con ngựa sắt, một thanh gươm sắt, một giáp sắt và một nón sắt, ta sẽ đánh đuổi giặc dữ cho!
Ai nấy đứng nghe khôn xiết lạ lùng. Cho là thần nhân xuất hiện, sứ giả lập tức phi ngựa về tâu với nhà vua. Nghe nói, Hùng Vương mừng rỡ liền ra lệnh cho thợ rèn góp tất cả sắt lại rèn ngựa, gươm, áo giáp và nón như lời xin của chú bé. Mọi thứ rèn đã xong nặng không thể tưởng tượng nổi. Hàng chục người mó vào thanh gươm mà không nhúc nhích. Vua Hùng phải cho hàng ngàn quân sĩ tìm mọi cách để chở đến cho chú bé Gióng.
Khi được tin quân sĩ khiêng ngựa sắt sắp đến làng, mẹ Gióng sợ hãi chạy về bảo con:
– Con ơi! Việc nhà vua đâu phải là chuyện chơi. Hiện quân sĩ đang kéo đến ầm ầm ngoài bãi rồi, biết làm thế nào bây giờ con?
Nghe nói thế, Gióng vụt ngồi dậy, nói:
– Việc đánh giặc thì mẹ đừng lo. Nhưng mẹ phải cho con ăn thật nhiều mới được!
Mẹ vội thổi cơm cho con ăn, nhưng cứ nấu lên được nồi nào Gióng ngốn hết ngay nồi ấy. Mỗi lần ăn một nồi cơm thì Gióng lại lớn thêm một ít và đòi ăn thêm. Mẹ càng cho con ăn thì con lại càng lớn như thổi, bỗng chốc đã thành một chàng thanh niên vô cùng khỏe mạnh. Hết gạo, bà mẹ đi kêu gọi xóm làng. Mọi người nô nức đem gạo khoai, trâu, rượu, hoa quả, bánh trái mang đến đầy một sân. Nhưng đưa đến bao nhiêu thì Gióng ăn vợi hết bấy nhiêu, mà vẫn đòi ăn không nghỉ.
Sau đó, Gióng lại bảo tiếp:
– Mẹ kiếm vải cho con mặc.
Người ta lại đua nhau mang vải lụa tới may áo quần cho Gióng mặc. Nhưng thân thể Gióng lớn vượt trội một cách kỳ lạ, áo quần vừa may xong đã thấy chật, thấy ngắn, lại phải mang vải lụa tới để chắp nối thêm. Không mấy chốc đầu Gióng đã chạm đến nóc nhà. Ai nấy chưa hết kinh ngạc thì vừa lúc quân sĩ đã hì hục khiêng được ngựa, gươm, áo giáp và nón sắt tới. Gióng bước ra khỏi nhà vươn vai một cái, người bỗng cao to sừng sững, chân dài hơn trượng, hét lên một tiếng như tiếng sấm:
– Ta là tướng nhà Trời!
Thế rồi Gióng mặc giáp sắt, đội nón sắt, tay cầm gươm múa quanh mấy vòng. Đoạn từ biệt mẹ và dân làng, nhảy lên lưng ngựa. Ngựa sắt bỗng chồm lên, phun thẳng ra đằng trước một luồng lửa đỏ rực. Gióng thúc chân, ngựa phi như bay, sải từng bước dài hàng chục con sào. Chỉ trong chớp mắt, ngựa đã xông đến đồn trại giặc đang đóng la liệt cả mấy khu rừng. Lưỡi gươm của Gióng vung lên loang loáng như chớp giật. Quân giặc xông ra chừng nào chết chừng ấy. Ngựa thét ra lửa thiêu cháy từng dãy đồn trại, lửa thiêu luôn cả mấy khu rừng.
hưng tướng giặc Ân vương vẫn còn cố gào thét hô quân xáp tới, Gióng càng đánh càng khỏe, thây giặc nằm ngổn ngang. Bỗng chốc gươm gãy, Gióng không chút bối rối, thuận tay nhổ những bụi tre hai bên đường quật tới tấp vào các toán giặc đang cố gắng trụ lại theo lệnh chủ tướng. Chẳng mấy chốc quân giặc đã tẩu tán bỏ chạy khắp nơi, Ân vương bị quật chết tan xác. Bọn tàn binh giặc lạy lục xin hàng. Quân đội của Hùng Vương cũng như dân các làng chỉ còn việc xông ra trói chúng lại. Không đầy một buổi, Gióng đã trừ xong nạn cho nước nhà. Lúc bấy giờ ngựa Gióng đã tiến đến chân núi Sóc Sơn. Đến đây, Gióng bèn cởi giáp bỏ nón lại, rồi cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời.
Sau khi thắng trận, để nhớ ơn người anh hùng, vua Hùng sai lập đền thờ Gióng ở làng quê, phong làm Phù Đổng thiên vương.
đóng vai một người dân ở làng Gióng để kể lại toàn bộ câu chuyện Thánh Giống
bạn tham khảo nha :3
Hôm nay là một ngày đẹp trời, tiết trời vẫn đang ở cuối xuân, muôn loài hoa đua nhau khoe sắc. Trong không khí như vậy thì nhân dân làng Gióng nô nức kéo nhau về làng Gióng để dự hội. Hội làng Gióng mỗi năm chỉ mở một lần, đc tổ chức to lắm để mừng chiến công đánh thắng giăc Ân của người anh Hùng làng Gióng đã đc vua phong là Phù Đổng Thiên Vương. Và trước khi trở thành Phù Đổng Thiên Vương và được nhân dân lập đền thờ thì Gióng chính là đứa con trai mà hai vợ chồng hàng xóm bên cạnh nhà tôi mong mỏi mãi có được.
Tôi là người hàng xóm ngay ở bên cạnh nhà Gióng. Trước khi mẹ Gióng sinh ra Gióng thì bố mẹ của cậu bé là những người nông dân hiền lành, lương thiện luôn giúp đỡ hàng xóm, thảo nảo, quanh năm suốt tháng chăm chỉ làm việc, cày cuốc. Tuy nhiên, họ ở với nhau lâu nhưng lại không có con mặc dù đi chùa lễ bái thần Phật mong có được đứa con . Hai vợ chồng họ buồn lắm, họ vẫn luôn mong muốn có một mụn con cho vui cửa vui nhà. Thế rồi, chắc vì tấm lòng tha thiết của hai vợ chồng họ mà ông trời rủ lòng thương. Một hôm, tôi được nghe kể lạ từ mẹ Gióng. Bà ấy kể rằng hôm đó bà ấy ra đồng gặt lúa, bỗng thấy một vết chân to, thấy tò mò nên đã ướm chân vào thử để xem chân mình nhỏ hơn bao nhiêu so với dấu chân kia. Sau hôm đó, mẹ Gióng vẫn đi làm như bình thường, nhưng chỉ sau vài tuần, bụng mẹ Gióng bỗng lớn dần. Thấy lạ, bố của Gióng đi mời thầy thuốc về, thầy báo tin vui là mẹ Gióng đã có mang. Khi biết mình có thai, hai vợ chồng họ vui lắm, họ mong chờ, háo hức con họ được sinh ra. Tôi hôm nào cũng tới thăm và mang cho mẹ Gióng cháo lòng để ăn bồi bổ thân thể. Chín tháng 10 ngày qua vô cùng nhanh, mẹ Gióng đã đến ngày sinh con. Nhưng chờ mãi ko thấy con sinh ra nên chỉ biết chờ đợi .Lúc sinh Gióng ra, hai vợ chồng họ vô cùng vui, người chồng nhảy cẫng lên, đi báo với nhiều người hàng xóm khác. Họ đặt tên cho cậu bé ấy là Gióng.
Thời gian thâm thoát trôi, Gióng đã được 3 tuổi nhưng khác với các đứa trẻ cùng tuổi hôm nào cũng ra ngoài xóm vui đừa thì Gióng cứ nằm, ko nói năng gì cả. Hai vợ chồng họ buồn lắm, lo lắng lắm.
Bấy giờ Giặc Ân sang xâm lược bờ cõi, những ngày tháng yên bình của đất nước ko còn nữa. Ai trong xóm cũng đều lo lắng, sợ hãi. Nhà vua đành phải cho sứ giả đi tìm người tài cứu nước. Tôi vẫn còn nhớ in, vào một buổi chiều tà. Tôi đang trò chuyện với mẹ Gióng thì nghe thấy tiếng rao của sứ giả : ''Loa, loa, loa, giặc Ân xâm lược nước ta, vua lo lắng nên ...''. Nghe thấy tiếng rao, ai cũng bồn chồn, lòng lo lắng ko yên. Bỗng nhiên, Gióng cất tiếng nói ''Mẹ gọi sứ giả vào đây cho con'' Mẹ Gióng lúc đó và tôi cũng vô cùng bất ngờ, mẹ Gióng vội đi mời sứ giả vào nhà. Ko chỉ thế, tôi và mẹ Gióng càng ngạc nhiên hơn nữa khi Gióng ko chỉ biết nói mà còn biết đi. Nó đi ra cửa mời sứ giả vào và cất lời rõ ràng với sử giả : ''Ông về tâu với vua chuẩn bị cho ta một con ngựa sắt, một thanh gươm sắt, một giáp sắt và một nón sắt, ta sẽ đánh giặc''. Tôi nghĩ rằng lúc đó sứ giả cũng vô cùng ngạc nhiên ko khác gì tôi. Kể từ hôm đó, ko hiểu vì sao mà Gióng chóng lớn lắm. Áo may tới đâu đứt cúc tới đó, ăn tới hơn 10 bát cơm. Hai vợ chồng Gióng làm lụng ko đủ nuôi con nên phải nhờ sự giúp đỡ của bà con hàng xóm. Bà con cũng vô cùng đồng lòng chung sức, ai có ít thì cho ít, có nhiều cho nhiều, tôi cũng góp vui đem cho nhà Gióng 2 con gà với 1 cân gạo.
Giặc Ân đã đến chân núi Trâu. Vừa kịp lúc, sứ giả mang những đồ mà Gióng yêu cầu đến. Gióng mặc một chiếc áo giáp, vươn vai một cái trở thành một người khổng lồ, Gióng nhanh chóng nhảy lên ngựa ngồi, tiến vào vùng cớ giặc. Gióng đánh đến đâu, giặc tan đến đó, chết như ngả rạ. Bỗng roi sắt của cậu gãy, Gióng ko lo sợ mà nhanh trí bẻ gãy cây tre bên đường quật vào giặc. Thế giặc yếu, chúng sợ hãi dẫm lên người khác mà chạy. Sau khi thấy ko còn 1 bóng giặc, Gióng một mình cưỡi ngựa lên núi cởi áo giáp rồi cùng ngựa bay lên trời. Để vinh danh, côn ơn đánh giặc của Gióng nhà vua đã cho lập đền thờ và phong là Phù Đổng Thiên Vương.
Đã rất nhiều năm từ khi Gióng bay lên trời, nhân dân vẫn luôn nhwos ơn công ơn của Gióng. Mỗi năm lại mở lễ hội tưởng nhớ. Bản thân tôi cũng đã già nhưng vẫn nhớ như in sự việc ngày hôm đó. Nếu ko có Gióng thì chắc hẳn làng sẽ ko có đc yên bình như hôm nay, tôi sẽ luôn nhắc con cháu biết ơn công lao to lớn của cậu bé Gióng.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247