Tả bình minh:
"Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biết như tranh họa đồ"
Đó là câu hát vang vọng mãi trong tâm trí em và những người con xa quê. Dù mỗi năm lại về một lần, nhưng khi rời xa lại thấy nhớ vô cùng. Nhớ những cánh đồng xanh bát ngát, những câu hò ru của bà, ... và đặc biệt đó là bình minh trên quê hương Nghệ Tĩnh. này.
Bình minh là khi mặt trời chưa lên đên ngọn tre, còn nấp sau bịu chuối cạnh nhà. Là lúc màn đêm không bao trùm nhưng vẫn đọng lại những giọt sương đêm và sương mai. Ngước lên bầu trời cao, từng đám mây nhẹ nhàng trôi lững lờ, chầm chậm. Nghe rất rõ tiếng hót của chú họa mi trong vườn. Rồi đến tiếng chim gõ kiến tì tạch mổ. Cành vật dần bằng tỉnh, vui vẻ đón chào ngày mới.
Có lẽ cánh đồng lúc khi đó là đẹp nhất. Lúa xanh mượt và non đang thì con gái vươn mình lặng lẽ thức dậy. Những ngọn lá sắc nhọn còn nựng những hạt sương nho nhỏ như pha lê. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm lạnh run người, không vướng một chút bụi. Đây là khoảng khắc mọi vật thật êm dịu như cái ôm của người mẹ chạm vào da.
Mọi người dần thức dậy để ra đồng. Các bác nông dân dắt trâu ra đồng gặm cỏ. Tiếng nhai cỏ sột soạt, tiếng gió nhẹ vù vù như trời chưa tỉnh hẳn. Các bà và các mẹ lũ lượt ra chợ, mua bán tấp nập. Các anh nông dân thì theo các bác ra đồng xem lúa. Bọn trẻ con thi nhau đi học, gọi nhau í ới.
Buổi sáng trên quê em là vậy đấy. Ôi ! Nhớ biết bao nhiêu khung cảnh tấp nấp, vui vẻ của chúng em lúc xưa. Nhưng bây giờ ai cũng đã lớn, không thể vui chơi mãi như thế được mà phải học nhiều hơn. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để phát triển quê hương - nơi mà em sinh ra thật tươi đẹp.
Hoàng hôn:
Khi ông mặt trời vội vã nấp sau ngọn núi thì cũng là lúc tôi cùng bạn bè vui chơi, rong ruổi khắp nơi. Hoàng hôn lúc đó thật đẹp làm sao ! Không gian thoáng đãng, không khí trong lành !
Bầu trời cao và hồng vời vợi, từng đám mây trắng pha hồng bồng bềnh trôi như nghỉ mát. Những ta nắng vàng đậm còn lưu luyến, không muốn rời xa. Chúng nhẹ nhàng đậu trên góc vườn, mái nhà, ... tạo nên một màu vàng tuyệt đẹp. Những làn gió hiu hiu thổi làm cho làn da mát rượi như làm cho cánh đồng lúa thêm đẹp. Trên cành cây, những chú cim hót líu lo.
Trên nền trời thăm thẳm là những cánh diều bay cao của ai đó vút trên khoảng không bao la. Xa kia, những ngọn núi màu xanh biếc nhấp nhô để che đi ông mặt trời. Dưới chân đê, đàn trâu lững thửng đi về nhà.
Ông mặt trời xuống núi từ bao giờ. Khói bếp bay hòa quyện vào dải sương nhạt như tấm khăn mỏng làm cho cảnh vật mờ dần, mờ dần. Trên cành cây, những chú chim ríu rít gọi nhau về tổ hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng để kết thúc một ngày làm việc bổ ích. Càng nhìn lại thấy thương, thấy yêu quê hơn.
Thế là trời đã tối, em cùng các bạn ra về sau một cuộc chơi. Sau một buổi hoàng hôn đẹp, em như ăn cơm ngon hơn!
Đường vô xứ Nghệ quanh quanh
Non xanh nước biết như tranh họa đồ"
Đó là câu hát vang vọng mãi trong tâm trí em và những người con xa quê. Dù mỗi năm lại về một lần, nhưng khi rời xa lại thấy nhớ vô cùng. Nhớ những cánh đồng xanh bát ngát, những câu hò ru của bà, ... và đặc biệt đó là bình minh trên quê hương Nghệ Tĩnh. này.
Bình minh là khi mặt trời chưa lên đên ngọn tre, còn nấp sau bịu chuối cạnh nhà. Là lúc màn đêm không bao trùm nhưng vẫn đọng lại những giọt sương đêm và sương mai. Ngước lên bầu trời cao, từng đám mây nhẹ nhàng trôi lững lờ, chầm chậm. Nghe rất rõ tiếng hót của chú họa mi trong vườn. Rồi đến tiếng chim gõ kiến tì tạch mổ. Cành vật dần bằng tỉnh, vui vẻ đón chào ngày mới.
Có lẽ cánh đồng lúc khi đó là đẹp nhất. Lúa xanh mượt và non đang thì con gái vươn mình lặng lẽ thức dậy. Những ngọn lá sắc nhọn còn nựng những hạt sương nho nhỏ như pha lê. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm lạnh
run người, không vướng một chút bụi. Đây là khoảng khắc mọi vật thật êm dịu như cái ôm của người mẹ chạm vào da.
Mọi người dần thức dậy để ra đồng. Các bác nông dân dắt trâu ra đồng gặm cỏ. Tiếng nhai cỏ sột soạt, tiếng gió nhẹ vù vù như trời chưa tỉnh hẳn. Các bà và các mẹ lũ lượt ra chợ, mua bán tấp nập. Các anh nông dân thì theo các bác ra đồng xem lúa. Bọn trẻ con thi nhau đi học, gọi nhau í ới.
Buổi sáng trên quê em là vậy đấy. Ôi ! Nhớ biết bao nhiêu khung cảnh tấp nấp, vui vẻ của chúng em lúc xưa. Nhưng bây giờ ai cũng đã lớn, không thể vui chơi mãi như thế được mà phải học nhiều hơn. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để phát triển quê hương - nơi mà em sinh ra thật tươi đẹp.
Hoàng hôn:
Khi ông mặt trời vội vã nấp sau ngọn núi thì cũng là lúc tôi cùng bạn bè vui chơi, rong ruổi khắp nơi. Hoàng hôn lúc đó thật đẹp làm sao ! Không gian thoáng đãng, không khí trong lành !
Bầu trời cao và hồng vời vợi, từng đám mây trắng pha hồng bồng bềnh trôi như nghỉ mát. Những ta nắng vàng đậm còn lưu luyến, không muốn rời xa. Chúng nhẹ nhàng đậu trên góc vườn, mái nhà, ... tạo nên một màu vàng tuyệt đẹp. Những làn gió hiu hiu thổi làm cho làn da mát rượi như làm cho cánh đồng lúa thêm đẹp. Trên cành cây, những chú cim hót líu lo.
Trên nền trời thăm thẳm là những cánh diều bay cao của ai đó vút trên khoảng không bao la. Xa kia, những ngọn núi màu xanh biếc nhấp nhô để che đi ông mặt trời. Dưới chân đê, đàn trâu lững thửng đi về nhà.
Ông mặt trời xuống núi từ bao giờ. Khói bếp bay hòa quyện vào dải sương nhạt như tấm khăn mỏng làm cho cảnh vật mờ dần, mờ dần. Trên cành cây, những chú chim ríu rít gọi nhau về tổ hòa nhịp với loa phóng thanh của hợp tác xã tạo nên một bản nhạc du dương trầm bổng để kết thúc một ngày làm việc bổ ích. Càng nhìn lại thấy thương, thấy yêu quê hơn.
Thế là trời đã tối, em cùng các bạn ra về sau một cuộc chơi. Sau một buổi hoàng hôn đẹp, em như ăn cơm ngon hơn!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247