Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 tưởng tượng mịnh gặp anh thah niên trong văn bản...

tưởng tượng mịnh gặp anh thah niên trong văn bản lặng lẽ sapa câu hỏi 3075797 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

tưởng tượng mịnh gặp anh thah niên trong văn bản lặng lẽ sapa

Lời giải 1 :

Nguyễn Thành Long là cây bút chuyên viết về truyện ngắn và ký. Nét đặc sắc trong truyện ngắn của ông là luôn tạo được hình tượng đẹp, ngôn ngữ giàu chất thơ, trong trẻo, nhẹ nhàng. Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa viết năm 1970, sau chuyến đi thực tế Lào Cai của nhà văn, được in trong tập Giữa trong xanh (1972). Đây là truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách Nguyễn Thành Long. Qua câu chuyện về những nhân vật không tên, tác giả muốn giới thiệu với người đọc về một vùng đất lặng lẽ mà thơ mộng, ở đó có những con người được lao động thầm lặng, say mê hiến dâng tuổi trẻ và tình yêu của mình cho quê hương, đất nước.

Truyện tập trung vào cuộc gặp gỡ tình cờ giữa ông họa sĩ, cô sỹ sư với anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh cao Yên Sơn ở Sa Pa qua lời giới thiệu của bác lái xe. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng anh thanh niên đã để lại trong lòng các vị khách những ấn tượng sâu sắc. Tác giả không tập trung khắc họa một lần hình ảnh nhân vật anh thanh niên. Anh thanh niên gián tiếp hiện lên qua lời giới thiệu của bác lái xe và trong cảm nhận của hai vị khách. Cuộc sống và công việc của anh trở thành một niềm tự hào, mến phục của mọi người.

Vẻ đẹp của anh thanh niên hiện lên trước hết ở hoàn cảnh sống và làm việc. Anh sống và làm việc một mình trên đỉnh núi cao, quanh năm suốt tháng giữa cỏ cây và mây núi Sa Pa. Công việc của anh là “đo gió đo mưa, đo nắng tính mây, đo chấn động mặt đất, dựa vào việc báo trước thời tiết hàng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu”. Công việc ấy đòi hỏi tính tỉ mỉ, chính xác và có ý thức tự giác cao độ.

Nhưng cái gian khổ nhất phải vượt qua sự cô đơn, vắng vẻ, quanh năm suốt tháng phải một mình trên đỉnh núi không một bóng người. Đó là một hoàn cảnh thật đặc biệt. Anh trở thành “người cô độc nhất thế gian”, anh “thèm người” da diết, muốn được gặp gỡ, trò chuyện, hỏi han đôi điều.

Sức mạnh giúp anh vượt qua sự trống trải đáng sợ ấy chính là tinh thần trách nhiệm cao trong công việc và tấm lòng yêu nghề tha thiết. Công việc thầm lặng ấy mà có ích cho cuộc sống, có ích cho mọi người. Anh đã có những suy nghĩ thật đúng và sâu sắc về công việc đối với cuộc sống con người: “khi ta làm việc, ta với công việc là đôi sao gọi một mình được?… công việc của cháu gian khổ thế đấy,chứ mất nó đi cháu buồn đến chết mất.”

Cuộc sống của anh không cô đơn, buồn tẻ còn vì anh có một nguồn vui khác nữa ngoài công việc – đó là niềm vui đọc sách mà anh thấy như lúc nào cũng có người bạn để trò chuyện. Anh tổ chức, sắp xếp một cuộc sống một mình ở trạm khí tượng thật ngăn nắp, chủ động: nào trồng hoa,nào nuôi gà, tự học va đọc sách ngoài giờ làm việc.

Vẻ đẹp của anh thanh niên hiện lên ở những phẩm chất cao quý. Ở người thanh niên ấy còn có những nét tính cách và phẩm chất rất đáng mến nữa. Anh cởi mở, chân thành rất quý trọng tình cảm của mọi người, khao khát được gặp, trò chuyện với mọi người (tình cảm của anh với bác lái xe thái độ ân cần, chu đáo, sự căm động vui mừng anh khi có khách xa đến thăm bất ngờ…).

Anh còn là người khiêm tốn, thành thực thấy công việc và những đóng góp của mình là nhỏ bé. Khi ông họa sĩ muốn họa chân dung của anh, anh nhiệt thành giới thiệu với ông những người khác đáng cảm phục hơn nhiều(ông kĩ sư ở vườn rau sa pa, anh cán bộ nghiên cứu lập bản đồ sét

Chỉ bằng một số chi tiết và chỉ do xuất hiện trong khoảnh khắc của truyện, tác giả đã phác họa được chân dung nhân vật chính với nét đẹp về tinh thần, tình cảm, cách sống và những suy nghĩ sâu sắc, có trách nhiệm cao về cuộc sống, về ý thức của công việc. Những tình cảm cao đẹp trên đã tạo những phẩm chất cao đẹp, đáng quý ở thanh niên, một con người lao động xã hội chủ nghĩa..

Truyện Lặng lẽ Sa Pa có dáng dấp như một bài thơ. Chất thơ bàng bạc trong toàn truyện, từ phong cảnh đẹp đến sức thơ mộng của thanh niên vùng núi cao đến hình ảnh những con người sống và làm việc trong cái lặng lẽ mà không hề cô độc bởi sự gắn bó của họ với đất nước, với mọi người.

Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa ngợi ca những con người lao động như anh thanh niên làm công tác khí tượng và cái thế giới những con người như anh. Qua đó, tác giả muốn nói với người đọc: trong cái im lặng của Sa Pa… vẫn luôn có những con người làm việc và lo nghĩ như vậy cho đất nước. Qua câu chuyện về nhân vật anh thanh niên, tác phẩm cũng gợi tả những vấn đề ý nghĩ và niềm vui lao động tự giác, vì những mục đích chân chính đối với con người

Thảo luận

Lời giải 2 :

Sapa đẹp nổi tiếng, tôi đã nghe từ lâu và luôn ước mong được một lần đặt chân đến đó.Niềm mơ ước đó càng trở lên mãnh liệt hơn khi tôi được học truyện ngắn “ Lặng lẽ Sapa”.Niềm mơ ước đó đã theo tôi vào giấc ngủ.

Giật nảy người, tôi thấy mình đang ở trên một chiếc xe buýt.Ngó ra ngoài cửa sổ tôi thấy chiếc xe khách đang chạy chầm chậm trên một con đường đèo cheo leo uốn lượn quanh co.Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Khung cảnh trước mắt bỗng hiện ra với vẻ đẹp kì lạ. Tôi thấy những cây thông chỉ cao quá đầu,rung tít trong nắng.Nắng len cháy đốt rừng cây. Mây bị nắng xua cuộn tròn lại từng cục, lăn trên các vòm lá ướt sương,rơi xuống đường cái, luồn cả vào gầm xe. Cảnh sao xa lạ quá.

–         Chỉ vài cây số nữa là tới Sapa.

Đang mơ màng tôi bỗng nghe bác lái xe nói.Tôi giật mình, háo hức , tò mò đưa mắt nhìn ra xa lặng lẽ. Tôi đang ở Sapa sao ? Thật hay mơ ? Tôi véo vào mặt mình.Đau quá ! Tôi đang ở Sapa thật.Nhưng ngay lúc đó xe bỗng phanh kít lại. Khách trên xe xôn xao.Bác lái xe bảo là dừng xe lại một lúc để lấy nước và để mọi người nghỉ ngơi ăn lót dạ.Tôi xuống xe để hưởng thức vẻ đẹp của Sapa. Phải công nhận Sapa đẹp thật. Sapa quá đẹp! Khách đi xe bây giờ đã xuống đất tất cả. Kẻ đang vươn vai, người ngồi bệt xuống ven đường giở thức ăn mang theo ra.Đưa mắt nhìn ngôi nhà nhỏ trên đỉnh đèo ẩn trong mây. Tôi tò mò đi lên.Lên tới nơi ,tôi phát hiện ra căn nhà thật đẹp.Căn nhà nhỏ được bao quanh bởi một vườn hoa nở rộ với rất nhiều loài hoa. Trong mây mù ngang tầm với cầu vồng kia,hoa dơn, hoa thược dược …vàng, đỏ, tím, vàng … rực rỡ.Ở giữa vườn có một cháng trai đang chăm sóc hoa.

Nhìn thấy tôi anh thanh niên mỉm cười đi tới chỗ tôi đứng.Anh quệt vội giọt mồ hôi trên sống mũi hỏi nhỏ :

–           Em từ dưới xuôi lên à ! Vào nhà chơi đi em.

Nhìn nụ cười thân thiện của anh tôi cảm thấy rất ấm áp.Lúc này tôi mới nhìn kĩ anh .Anh khoảng hai bảy hai tám gì đó.Dáng người nhỏ bé , nét mắt rạng rỡ. Ánh mắt luôn toát lên vẻ tự tin.Tôi theo anh vào nhà.

–         Anh chỉ sống một mình thôi à ? Nhìn xung quanh nhà tôi hỏi.

–         Ừ ! Gia đình anh ở dưới thị xã , còn anh ở trên đây để công tác.

Anh vừa nói vừa pha trà, ấm trà nóng thoang thoảng vừa ấm áp lại vừa mát mẻ.Anh rót vào một tách nhỏ rồi đem đến cho tôi.

Cho em xin ạ ! Anh cứ để em tự nhiên.

– Thế em lên đây có việc gì ?

– Em theo cha lên đây thăm bạn ! Tôi trả lời đại vì chính tôi cũng không biết tại sao tôi ở đây.

– Lên Sapa cũng thú vị lắm em ạ. Nhưng cũng có cái buồn tẻ , lạnh lẽo có khi làm cho con người ta cô đơn. Quả thật , anh cảm thấy rất buồn nhất là lúc lần đầu tiên lên công tác ở đỉnh Yên Sơn.

Anh nhíu đôi mày lại như đang suy tư vào một điều gì đó.Không khí thật yên tĩnh. Thỉnh thoảng có làn gió nhẹ thoảng qua đem theo mùi hoa lẫn mùi cây cỏ, mùi đất của Sapa. Một chú chim cất tiếng hót.Nó đậu trên cửa sổ. Lúc này trong đầu tôi vang lên câu nói của bác lái xe trước khi mọi người rời xe : “ Đây là đỉnh Yên Sơn, cao hai nghìn sáu trăm mét. Ở đây có một trong những người cô độc nhất thế gian. Anh ta làm công tác khí tượng kiêm vật lí địa cầu. Cách đây bốn năm, có hôm tôi cũng đang đi thế này chợt thấy một khúc thân cây chắn ngang đường, phải hãm lại. Một anh thanh niên ở đâu chạy đến, hè với tôi và khách đi xe đẩy khúc cây ra một bên cho xe đi. Hỏi ở đây mà ai đẩy cây ra giữa đường thế này, anh chỉ đỏ mặt. Thì ra anh ta mới lên nhận việc, sống một mình trên đỉnh núi, bốn bề chỉ cây cỏ và mây mù lạnh lẽo, chưa quen, thèm người quá, anh ta kiếm kế dừng xe lại để gặp chúng tôi, nhìn trông và nói chuyện một lát. Nhà anh ta trên cái bậc cấp kia.”Lúc này tôi mới nhận ra mình đang nói chuyện với “Anh thanh niên” trong lặng lẽ Sapa.Thật kinh ngạc.Tôi cười tinh nghịch cười hỏi :

– Anh có gặp lại bác họa sĩ và cô kĩ sư trẻ từng tới đây thăm anh lần trước không ?

Anh ngờ ngợ nhìn tôi.Tôi vội nói :” Em từng được gặp bác họa sĩ trong một buổi triển lãm tranh và bác có kể chuyện của anh.Em đã xem bức tranh vẽ anh rồi.Nó đẹp lắm.Bác nói anh rất “thèm người”.

Anh nhìn tôi,cười vui vẻ :

– Đúng là anh thèm người mà ai chẳng thèm người.Đúng không em. Nhất là khi công việc của anh cũng quanh quẩn ở mấy chiếc máy ngoài vườn này thôi. Anh ở đây có nhiệm vụ đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất, dự vào việc báo trước thời tiết hằng ngày, phục vụ sản xuất, phục vụ chiến đấu. Anh lấy những con số, mỗi ngày báo về “nhà” bằng máy bộ đàm: bốn giờ, mười một giờ, bảy giờ tối, lại một giờ sáng. Bản báo ấy trong ngành gọi là “ốp”. Công việc nói chung dễ, chỉ cần chính xác. Gian khổ nhất là lần ghi và báo về lúc một giờ sáng. Rét, rét lắm. Ở đây có cả mưa tuyết đấy. Nửa đêm đang nằm trong chăn, nghe chuông đồng hồ chỉ muốn đưa tay tắt đi. Chui ra khỏi chăn, ngọn đèn bão vặn to đến cỡ nào vẫn thấy là không đủ sáng. Xách đèn ra vườn, gió tuyết và lặng im ở bên ngoài như chỉ chực mình ra là ào ào xô tới. Cái lặng im lúc đó mới thật dễ sợ: nó như bị chặt ra từng khúc, mà gió thì giống những nhát chổi muốn quét đi tất cả, ném vứt lung tung… Những lúc im lặng lạnh cóng mà lại hừng hực như cháy. Xong việc, trở vào, không thể nào ngủ lại được. Vì vậy anh thèm nghe chuyện dưới xuôi lắm.

Tôi lặng đi, trầm ngâm suy nghĩ chắc anh phải là người yêu nghề và gắn bó với mảnh đất này lắm. Tôi cảm nhận sâu sắc tinh thần trách nhiệm cao với công việc .niềm say mê lao động của anh.Từ giã cuộc sống đô thị, nơi xa hoa, lộng lẫy, anh tình nguyện trở về quê hương – mảnh đất Sa Pa, lên đỉnh Yên Sơn lạnh giá làm việc khiến chúng ta ai cũng trân trọng và cảm phục . Anh – một con người vô danh nhưng thực là một con người với mọi ý nghĩa tốt đẹp của danh từ ấy, bởi anh đã sống với ý thức trách nhiệm đầy đủ của một con người.Như để đáp lại suy nghĩ thầm kín của tôi,anh nói tiếp :

– Nhưng không hẳn Sapa buồn và lặng lẽ thế đâu em ạ! Khi ta làm việc, ta với công việc là đôi, sao gọi là một mình được? Huống chi việc của anh gắn liền với việc của bao anh em, đồng chí dưới kia. Công việc của anh gian khổ thế đấy, chứ cất nó đi, anh buồn đến chết mất. Anh rất vui vì tìm được thú vui,sự say mê trong công việc,hiểu được trách nhiệm của mình đối với quê hương.Mọi vật ở đây đều là bạn của anh.Chúng gắn bó với anh suốt mấy năm trời.

– Sapa đã đem lại cho em sự ngạc nhiên không chỉ bởi vẻ đẹp của nó mà còn bởi …

Vừa nói tôi vừa đi đến bên giá sách. Chưa kịp nói hết, anh đã tiếp lời :

– Anh không ngờ bác họa sĩ lại vẽ anh. Anh làm ở đây có là gì so với người khác ….Em có biết có nhiều người nhận công tác ở đây còn sớm hơn anh rất nhiều như Bác kĩ sư su hào ở Sapa đó.

Anh dừng lại đôi chút ,giọng lại buồn buồn :

– Không biết giờ bác họa sĩ ở đâu.Lâu lắm rồi anh không gặp lại bác nhất là cô kĩ sư.

Tôi thông cảm với nỗi niềm của anh nên không dám nói thêm.Tôi chợt nhớ đến một chi tiết trong truyện tôi đã đọc.

– Anh à ! Anh đã phát hiện ra đám mây khô và góp phần vào thành công trong mặt trận Cầu Hàm Rồng phải không ạ ?

Khuôn mặt anh rạng rỡ hẳn lên.

– Đúng vậy.Anh đã phát hiện ra đám mây khô báo cho bộ đội ta bắn trúng máy bay Mĩ. Đối với anh thật là đột ngột, không ngờ lại là như thế. Từ hôm ấy anh sống thật hạnh phúc

Bỗng có tiếng còi xe vang lên.Tôi đành phải chia tay anh.Chỉ trò chuyện với anh ít phút thôi mà tôi cảm thấy như người bạn lâu lắm rồi. Anh tiễn tôi ra ngoài cửa .

– Em chào anh em đi .

– Ừ! Thôi đi nhanh đi kẻo ba mong, sau này có dịp lại lên đây chơi với anh nhé.

   Tôi theo bậc cấp bước xuống đồi, đến mặt đường nhìn lên, không thấy anh đứng đấy nữa. Anh ta đã vào trong nhà. Lúc bấy giờ, nắng đã mạ bạc cả con đèo, đốt cháy rừng cây hừng hực như một bó đuốc lớn. Tôi lững thững đi về phía chiếc xe đỗ, im lặng nghĩ suy: Anh chính là tấm gương tiêu biểu cho thế hệ trẻ Việt Nam đang xây dựng đất nước với lối sống đầy tình cảm. Một con người với lý tưởng cao đẹp: Sống và cống hiến…. Chính điều đó đã tạo cho tôi lòng tin yêu vào cuộc sống. Phải chăng anh chính là Mai An Tiêm trong thời đại ngày nay. Tôi lên xe, tiếp tục cuộc hành trình và lại thiếp đi.

   Bốp! Tôi giật nảy mình, mở mắt ,thấy anh Hai đang đứng kế bên.Thì ra tôi ngủ quên lúc đang học bài.Nhưng hình như hơi ấm và mùi trà vẫn còn thoang thoảng đâu đây.Tôi biết cuộc gặp gỡ này sẽ ở lại mãi trong lòng tôi.Anh đúng là tấm gương sáng cho tôi và các bạn noi theo,để tôi hiểu rằng tuổi trẻ cần phải biết cống hiến và hi sinh.Và khúc ca của Thanh Hải chợt vọng lại trong lòng tôi:” Một mùa xuân nho nhỏ – Lặng lẽ dâng cho đời…






Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247