Trang chủ Ngữ văn Lớp 7 đề bài: Hãy tưởng tượng mình gặp lại người lính...

đề bài: Hãy tưởng tượng mình gặp lại người lính lái xe, trong Bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Em hãy viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và tr

Câu hỏi :

đề bài: Hãy tưởng tượng mình gặp lại người lính lái xe, trong Bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Em hãy viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó. ko copy mạng nha

Lời giải 1 :

#Hấu
Gửi bạn ạ!

image

Thảo luận

Lời giải 2 :

Hôm ấy ở trên lớp, giờ văn chúng tôi học đến bài thơ ” Bài thơ về tiểu đội xe không kính” của nhà thơ Phạm Tiến Duật. Bài thơ không chỉ hay mà còn có ý nghĩa thật sâu sắc. Nó nhanh chóng chiếm được thiện cảm không nhỏ trong tôi. Buổi tối về nhà, tôi lại lấy sách ra và học thuộc bài thơ. Đọc đi… đọc lại… tôi bỗng ngáp dài. Sau một ngày đi học mệt mỏi, tôi thiếp đi, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Và tôi đã mơ, một giấc mơ thật kì lạ. Ở đó, tôi đã gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe sẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước mà nhà thơ Phạm Tiến Duật đã viết trong thơ của ông.

Giấc mơ đưa tôi đến một khu rừng thật heo hút, rậm rạp và xa lạ. Không gian nơi đây mới vắng vẻ làm sao. Tôi bỗng giật mình ngơ ngác bởi không gian của những làn khói đen mù mịt và những ngọn lửa đang cháy bập bùng phía  xa tít. Không biết đây là đâu mà xa lạ vậy? Trái tim tôi như hoang mang, lo sợ. Tôi giật bắn người khi có một bàn tay chắc nịch đặt lên vai tôi. Tôi quay người lại. Trước mắt tôi là một chú bộ đội ăn vận với ngôi sao trên mũ và quân hàm trên vai. Chú có nước da bánh mật, khuôn mặt vuông vắn và đầy nghiêm nghị. Chú hỏi tôi với giọng nói ân cần: “Cháu bé, cháu đi đâu vậy mà lại lạc vào rừng Trường Sơn lửa đạn? Nơi chỉ dành cho chiến tranh, cho cuộc hành quân thần tốc?”

Tôi trả lời chú: “Cháu không biết đây là đâu cả. Mong chú đưa cháu trở về nhà với ạ. Nhưng mà chú cháu mình có quen nhau không mà sao cháu nhìn chú quen thế?”

Chú mỉm cười và nói:” Chú tên là Khánh – người lính lái xe trong tiểu đội xe vượt dãy Trường Sơn. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe năm ấy và tôi đã bắt đầu như thế. Chú kể:

“Nhiệm vụ của các chú là chở lương thực, vũ khí, đạn dược, các nhu yếu phẩm và cả các chiến sĩ nữa để chi viện cho tiền tuyến miền Nam chống Mĩ. Cháu nhìn quang cảnh nơi đây mà xem, những ngọn núi, những cánh rừng phủ một  màu xanh biếc nay đã trở nên xơ xác vì bom đạn của quân thù ném xuống. Những hố bom khổng lồ- vết tích của chiến tranh. Và cháu hãy hướng con mắt về phía đằng xa kia, cháu sẽ thấy đoàn xe của các chú đang tạm nghỉ cho các đồng chí sinh hoạt bữa tối.”

Chú ấy dẫn tôi từ từ tiến đến đoàn xe. Tôi lễ phép chào hỏi các chú bộ đội. Tất cả mọi người cười nói vui vẻ ngồi quây quần bên nhau để ăn bữa tối. Chú Khánh lấy một xuất ăn cho tôi ăn. Sau bữa ăn, tôi được chú đưa đi xem những chiếc xe – là những người bạn cùng vượt qua gian khổ với các chú. Tôi nhận ra ngay cửa kính của những chiếc xe đã vỡ hết, chúng dường như biến dạng. tôi liền hỏi: “Ôi, sao các chú lại có những chiếc xe kì lạ vậy ạ, chúng bị biến dạng hết cả rồi, lại còn không có kính nữa?”

Chú trả lời câu hỏi của tôi: “Đấy đều là vết tích của chiến tranh đấy cháu ạ. Chứ xe  của các chú được cấp lúc đầu cũng mới lắm nhưng qua bao trận bom Mĩ dội xuống đã làm vỡ kính xe, làm những chiếc xe bị biến dạng như vậy đấy.”

Tôi hỏi lại ngay:” Vậy là công việc của các chú rất vất vả, nhọc nhằn. Các chú chắc gặp nhiều khó khăn lắm?”

” Đúng thế. Không có kính đi đường rát bụi. ai nhìn tóc cũng trắng như người già vậy- chú vừa nói vừa mỉm cười- nhưng các chú vẫn cùng châm điếu thước, nhìn khuôn mạt lấm lét của nhau mà cười.”
Và chú kể tiếp sự vất vả cùa những ngay mưa:” Những ngày có mưa mới cực. Mưa hất xối xả vào buồng lái. Các chú ai náy đều ướt sũng hết cả. Nhưng các chú không chịu đầu hàng. các chú vẫn lái xe. Rồi mưa sẽ qua, quần áo khô lại nhanh thôi mà.”

 

Nói đến đây tôi thấy thương các chú quá. Ngày ngày các chú vẫn kiên trì lái xe tri viện cho miền Nam bất kể mưa hay nắng. Các chú đã quá vất vả, gian lao. Tôi đang suy nghĩ thì chú nói tiếp: “ Mặc dù vất vả là như thế, nguy hiểm là như thế nhưng chú vẫn thấy hạnh phúc khi được sống, được chiến đấu với tình đồng đội dạt dào như vậy. Những chiếc xe vượt qua bom đạn đã về đây hội tụ. Bạn bè các chú bắt tay chào nhau cũng là qua ô cửa kính đã vỡ rồi. Các chú dùng chung bếp ăn, cùng nhau chia ngọt sẻ bùi, có khi chỉ là chia đôi cùng nhau một điếu thuốc lá. Những ngày tháng mắc võng chông chênh giữa rừng, làm sao chú quên được? Các chú vẫn đi, bầu trời như rộng mở.”

Tôi một vòng quanh để ngắm nhìn những chiếc xe đặc biệt ấy. Mọi thiết bị đảm bao an toàn trên xe như đèn, mui, rồi kính đều đã bị hỏng hết, phần thùng xe thì chầy xước hết cả. Tôi hỏi chú Khánh:” Những chiếc xe đã hỏng quá rồi, chú nhỉ?”

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 7

Lớp 7 - Năm thứ hai ở cấp trung học cơ sở, một cuồng quay mới lại đến vẫn bước tiếp trên đường đời học sinh. Học tập vẫn là nhiệm vụ chính!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247