Trang chủ Ngữ văn Lớp 9 - Kể lại một tấm gương giàu nghị lực khiến...

- Kể lại một tấm gương giàu nghị lực khiến em khâm phục và ngưỡng mộ câu hỏi 3076718 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

- Kể lại một tấm gương giàu nghị lực khiến em khâm phục và ngưỡng mộ

Lời giải 1 :

Ở trường tôi học có một tấm gương giàu nghị lực, truyền cảm hứng tốt đẹp đến cho mọi người. Cô tên là cô Hiên, cô làm kế toán của trường. Một người trách nhiệm, tận tụy. Câu chuyện về niềm tin và cuộc sống của cô thực sự làm nhiều người xúc động.

   Tôi nghe nói cô Hiên đã làm việc ở trường học của tôi mười hai lăm. Cô cũng đã có một gia đình nhỏ với hai đứa con một trai, một giá xinh xắn. Khi tôi mới lên cấp hai tôi đã rất ấn tượng với một cô lúc nào cũng vui tươi, cười duyên, là người đến sớm nhất trường và cũng về muộn nhất trường. Người cô nhỏ bé nhưng dáng đi của cô rất nhanh nhẹn. Cô có mái tóc dài hay được búi gọn sau đầu. Đôi mắt cô lúc nào cũng sáng long lanh, lấp lánh niềm vui. Nhìn thấy cô là mọi người thấy vui vẻ bởi sức sống, niềm vui trong cô lan tỏa đến với mọi người.

   Các thầy cô giáo hay kể câu chuyện của cô để truyền niềm tin, sức sống, tinh thần vượt khó, lạc quan, vui vẻ cho học sinh chúng tôi. Trước đây, cô bị mắc một căn bệnh quái ác. Bệnh khiến cô đau đơn, khó di chuyển. Dù đã được chữa trị nhưng đôi chân cô dần tê liệt và đau nhức. Đau đớn là thế những cô quyết không bỏ một buổi học nào. Ngày ngày cô vẫn muốn đến trường để được gặp bạn bè, gặp thầy cô, đặc biệt là được học. Nhìn thấy lòng ham học của con, chiều lòng con gái bố cô nghỉ hẳn làm để đưa con đi học. Bởi với cô, sự di chuyển rất khó khăn nên bố cô xin nhà trường cho ông ở gần để được chăm sóc cô. Hằng ngày cô lên lớp nhờ bố và sự giúp đỡ của các bạn học. Ai cũng thương cô và muốn làm điều gì đó để giúp cô. Người giúp bế cô từ trên xe xuống, người giúp bố cô đẩy xe đẩy lên cầu thang, dìu cô đi vệ sinh… Có những lúc đau đớn quá nhưng cô cố chịu đựng, khi không chịu nổi nữa cô ngất đi. Sau đó cô không thể nhớ nổi mọi người nói gì, làm gì, không nghe nổi thầy cô giảng. Cô sợ hãi, khóc lóc bởi cô có thể sẽ không được đi học nữa. Ai cũng nghĩ cô sẽ thôi không đi học nữa nhưng không cô vẫn đi. Hóa ra, cô Hiên đã tìm báo đọc và tìm ra một cách mà cô cho là hữu dụng. Cô ghi lại tất cả những gì thầy cô và mọi người nói lại, từng câu, từng chữ. Không ghi kịp cô mượn vở của mọi người chép. Về nhà cô lại đọc đi đọc lại những ghi chép đó. Đọc ngày một, ngày hai, nhiều ngày… Kết hợp với những liệu pháp chữa trị ở bệnh viện, cô khắc phục được chứng hay quên. Ba năm cấp ba cứ diễn ra như thế, đau, quên, nhớ… Cô bước vào đại học.

   Chân trái của cô có dấu hiệu hoại tử, phần thịt cứ thối dần thôi mòn. Cô buộc phải nghỉ học, làm thủ tục nhập việc điều trị. Bác sĩ nói cô phải cắt bỏ cái chân ấy. Suy sụp nhưng cô không một lời oán trách hay than vãn. Trong thời gian ở viện, ngày ngày cô trang điểm, hát ca, mua hoa cắm lọ, đọc sách và hoàn thành chương trình học từ xa. Cô hay cười nói với các bệnh nhân khác, cô kể chuyện cho các bác bệnh nhân lớn tuổi. Những ngày tháng ở bệnh viên của cô trở nên ý nghĩa bao giờ hết. Những năm tháng học đại học trở nên khó khăn. Cô buộc phải bảo lưu một năm để điều trị dứt điểm. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người. Mọi nỗ lực của cô đã được đền đáp. Cô khỏi bệnh, tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi và được tuyển thẳng vào trường tôi làm việc.

   Có thể thấy cô Hiên thực sự xứng đáng là tấm gương sáng về nghị lực, lòng yêu đời, yêu người, lòng ham sống mãnh liệt. Bản thân tôi được sống trong sung túc, đầy đủ nhưng đôi lúc còn lười học, ham chơi. Mỗi khi nhìn thấy cô Hiên tôi lại có thêm động lực để cố gắng học và sống thật tốt, có ý nghĩa.

Thảo luận

-- qua cầy hộ đc ko vy
-- uk

Lời giải 2 :

Ở bản A Máy, xã A Xing, huyện Hướng Hoá, tỉnh Quảng Trị có hai chị em người Pa Cô mù, mô côi cha mẹ tên là Hồ Thị Cúc ( 15 tuổi) và Hồ Văn Kim (8 tuổi). Cúc vừa vinh dự đoạt giải nhì trong cuộc thi viết chữ Baraille Onkyo quốc tế lần thứ 6 (kỉ niệm 200 năm ngày sinh của Luis Braille - người phát minh ra chữ nổi dành cho người mù). Nghị lực và niềm tin yêu cuộc sống của cô gái là cả câu chuyện dài đầy xúc động.

Bản A Máy có đôi vợ chồng nghèo, sinh được hai người con thì cả hai đều bị mù bẩm sinh. Cách đây sáu năm, anh chị không may ngã bệnh và qua đời. Hai con thơ mù loà dằng dặc khóc trong nỗi đau mất người thân. Bà con ở A Máy thay nhau cơm nước cho hai đứa trẻ mồ côi. Đến ngày thứ bảy thì gia đình ông Hồ Văn Khum ở cùng bản đưa hai chị em Cúc về nuôi. “Con thú trong rừng mất mẹ thấy đau, huống chi hai đứa trẻ vừa mồ côi vừa mù. Khi tôi nói ra cái suy nghĩ trong đầu cho vợ con nghe, ai cũng đồng ý. Rứa là tôi đi đón hai đứa nhỏ về"- ông Hồ Văn Khưm kể lại.

Năm 2000, Hội Người mù huyện Hướng Hoá biết đến trường hợp của hai chị em Cúc, đã xin gia đình ông Khưm đưa các cháu về Hội để có điều kiện học hành. Hai năm sau, Cúc tiếp tục được đưa về Hội người mù tỉnh Quảng Trị, để học lớp một tiền hoà nhập. '"Một thế giới mới dần mở ra trước cuộc đời của em; tất cả mọi suy nghĩ, hiểu biết đều đã thay đổi nhanh chóng. Ở đây, em được học chữ Braille, nghe các âm thanh lâu nay vẫn xa lạ như tiếng xe ôtô, xe máy, rồi tiếng đàn trong tivi, tiếng hát trong radio... ’’- Cúc tâm sự.

Đầu năm 2006, em Hồ Văn Kim cũng được đưa về hội người mù tỉnh Quảng Trị học chữ. Hiện em đang học lớp 2 tiền hoà nhập. “Suốt ba năm, mặc dù được các cô, các bác ở Hội Người mù Hướng Hoá chăm sóc, nhưng không có chị ở bên nên em rất buồn, thường khóc về đêm. Bây giờ được ở với chị, em mừng lắm"- Kim nói.

Hỏi về cuộc thi, Cúc cho biết: “Lúc nghe tiếng radio có cuộc thi dành cho người mù nên tham gia. Em chỉ nghĩ là mình có cơ hội viết ra những gì mình suy nghĩ và cảm nhận được, chứ không nghĩ sẽ giành được giải thưởng".

Trong bài tham dự cuộc thi, Cúc viết: “Cuộc sống thật đẹp biết bao, phải không những người đồng tật của tôi? Bởi tôi nghĩ rằng cái đẹp cùa người khuyết tật nói chung, và của người mù nói riêng nằm ở sự nỗ lực vươn lên, vượt qua nghịch cảnh và thể hiện trong chiều sâu của tâm hồn. Khi biết biến điểm yếu thành điểm mạnh, chúng ta sẽ tìm ra hạnh phúc, tìm ra ánh sáng... Tôi mất đi đôi mắt nhưng vẫn còn một trái tim!"

Cúc tâm sự: “Trước đây, em cứ tưởng những người mù sẽ không thể làm cô giáo. Nhưng sau này, khi cô giáo cho em biết cô cũng không may bị mù từ nhỏ, ước mơ trong em càng mạnh mẽ hơn. Nhất định sau này em sẽ trở thành cô giáo. Em cảm ơn cô giáo rất nhiều, bởi cô không chỉ dạy cho em biết đọc, biết viết, tình yêu thương, mà còn truyền cho em tinh thần và nghị lực sống là luôn luôn phải cố gắng vươn lên".




Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 9

Lớp 9 - Là năm cuối ở cấp trung học cơ sở, sắp phải bước vào một kì thi căng thẳng và sắp chia tay bạn bè, thầy cô và cả kì vọng của phụ huynh ngày càng lớn mang tên "Lên cấp 3". Thật là áp lực nhưng các em hãy cứ tự tin vào bản thân là sẻ vượt qua nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247