Bài 1: Viết làm văn tả lại một lần em mắc lỗi
Khi còn nhỏ, em đã từng nói dối ông nội – người mà em kính trọng nhất. Mặc dù câu chuyện đã lùi vào quá khứ nhưng mỗi khi nghĩ lại, em vẫn cảm thấy áy náy và có lỗi với ông.
Năm em học lớp 4, trong lớp em mỗi bạn đều có một bộ đồ chơi riêng để đem đến lớp khoe với nhau, bạn thì có bộ ghép hình, bạn thì có búp bê công chúa với tủ quần áo nhỏ xinh, bạn thì có gấu bông, ... Nhưng món đồ chơi em đặc biệt thích chính là những hộp slime. Trong hộp sẽ có nhiều ngăn nhỏ, mỗi ngăn lại có slime dẻo với nhiều màu sắc khác nhau. Thỉnh thoảng em có mượn được của các bạn để chơi, em có thể chơi với nó cả ngày mà không thấy chán. Em thật sự muốn có một hộp slime như thế cho riêng mình. Em quyết định phải về nhà xin tiền mẹ để mua bằng được món đồ mình thích. Thế nhưng, khi nghe em đòi mua, mẹ em đã phản đối ngay:
- Chơi slime không tốt cho sức khỏe đâu con ạ. Con có biết trong đó có bao nhiêu chất độc hại không. Hơn thế nữa, nếu con có đồ chơi rồi con chỉ mải chơi thôi, không tập trung vào học hành được!
Lúc đó em thấy vừa buồn vừa uất ức, em còn nghĩ bụng: “Chắc vì mẹ không muốn mua cho em nên mới nói như vậy. Đồ chơi thì làm gì có chuyện gây độc hại đến sức khỏe chứ”. Từ hôm đó, em trăn trở mãi về việc này. Em cũng không có tiền tiêu vặt như những bạn khác nên không biết làm thế nào để tự mua đồ chơi cho mình. Em chợt nghĩ đến việc xin tiền ông nội để mua đồ chơi. Trong nhà, ông luôn là người cưng chiều em nhất. Thế nhưng nếu nói mua slime chắc chắn ông cũng sẽ phản đối như mẹ thôi. Em quyết định sẽ nói dối ông là xin tiền đi nộp tiền ủng hộ các bạn học sinh nghèo.
Chiều hôm ấy, khi thấy ông đang chăm mấy chậu cây cảnh ngoài ban công em liền chạy ra đấy để trò chuyện với ông như mọi ngày. Lúc đó em cứ đắn đo mãi không biết có nên thực hiện ý định của mình không. Sau một hồi suy nghĩ, em quyết định nói dối ông. Vì nghĩ em dùng tiền đó đi ủng hộ các bạn khó khăn nên ông em không hỏi thêm mà chỉ xoa đầu em đầy trìu mến.
Khi được ông cho tiền, em không nghĩ ngợi gì thêm, chỉ nghĩ đến việc ngày mai có đồ chơi em vui lắm. Hôm sau, em chạy ngay ra tạp hóa ở cổng trường mua ngay một bồ đồ chơi em khát khao bấy lâu. Hôm đó đi học về, em thấy ông đang ngồi chơi cờ và trò chuyện với ông cụ hàng xóm. Trong câu chuyện em nghe thấy ông nhắc đến em một cách đầy tự hào:
- Con bé nó ngoan lắm ông ạ, còn nhỏ mà biết quan tâm đến người khác, hôm trước cháu còn xin tiền để ủng hộ các bạn có hoàn cảnh khó khăn cơ.
Khi nghe xong lời khen của ông em thấy xấu hổ vô cùng, mình thật không xứng đáng với niềm tin, niềm tự hào ông dành cho mình. Cầm hộp slime trên tay em chẳng còn thấy thú vị như mọi khi nữa. Em ước gì thời gian có thể quay trở lại, em sẽ không nói dối ông như vậy nữa.
Lần đó em vẫn chưa đủ can đảm để thú nhận với ông vì sợ ông buồn. Dù chuyện đã xảy ra từ rất lâu nhưng em vẫn muốn cho ông và mẹ biết sự thật. Em nghĩ rằng cả hai người sẽ tha thứ cho em.
Từ hôm đó, em cất gọn hộp đồ chơi ấy vào một góc tủ. Thỉnh thoảng em lại lấy nó ra nhưng không phải để chơi mà để tự nhắc nhở mình không bao giờ được dối trá, ham chơi nữa. Em phải luôn chăm ngoan, cố gắng học tập để không phụ sự mong đợi của mọi người.
Bài 2: Viết bài văn tả một chuyện em vui với bố mẹ
Trong mỗi chúng ta ai cũng có một điều gì đó mà mình nhớ mãi, đối với tôi cũng vậy, tôi đã từng trãi qua rất nhiều kỉ niệm vui, buồn . Nhưng có lẽ kỉ niệm đáng nhớ nhất đó chính là làm bố mẹ vui lòng .
Cuộc thi văn thành phố đã xuất hiện trên thành phố tôi đang sống . Có rất nhiều trường đã cùng tham gia, trong đó có trường của tôi . Tôi đã rất mơ ức một lần tham gia một giả lớn cho biết . Có lẽ tôi rất yêu văn và sau này muốn làm nghề về văn học . Nhưng có lẽ tôi vẫn chưa thật sự tự tin về môn mình thực sự thích . Tôi đã có rất nhiều tham vọng và muốn mình đoạt giải ấy để làm một việc tốt nên tôi đã cố gắng hết sức .
Việc tôi muốn làm đó chính là dùng số tiền nhận thưởng ấy để giúp đỡ những bạn nhỏ ở trên vùng núi . Tôi đã đọc rất nhiều báo về họ, họ phải sống rất khổ cực còn uống nước bẩn . Những đôi mắt tội lỗi, trong sáng như làng nước mua thu đang rất cần sự giúp đỡ từ nhiều người . N hững bạn cùng trang lứa đều phải đi làm từ rất sớm và không có cơ hội học vì vậy tôi muốn giúp họ .
Cứ mỗi ngày tôi lại ngồi lại bàn học để học bài, tôi học từng chút một để bổ sung kiến thức nhưng có lẽ tôi tập trung nhất là môn văn . Tôi đã ngủ muộn hơn và đã chủ động hỏi thầy cô . Nhưng tôi học với sức vừa đủ. Nhưng có lẽ động lực lớn nhất đó chính là lúc ba động và nói tôi :
" Cố gắng lên con gái, bố biết con gái bố làm được mà . Hãy sử dụng sức lực của mình để làm việc có ích nhé con gái ." Từ khi đó tôi đã rất cố gắng và dành phần quà cho các bạn ở vùng núi . Tôi đã học, và học .
Và đến ngày thi tôi đã cố gắng và lấy toàn bộ sức lực của mình để làm bài . Sau khi thu bài thì tôi rất vui và tự tin với bài của mình . Khi công bố kết quả thì tôi được giải ba thành phố . Tôi đã rất vui và nhảy nhót, vui sướng với những sức lực của mình bỏ ra . Dù không được giải nhất hay nhì nhưng tôi vẫn rất vui . Số tiền được giải thưởng dù chỉ là hai triệu nhưng tôi mong nó có thể giúp được cho họ .
Khi được giải, ba mẹ tôi đã rất vui và tự hào về tôi nhưng có lẽ họ tự hào nhất chính là tôi đã giúp được người khác . Lúc tôi được giải, đôi mắt của bố đỏ au, mẹ thì long lanh mãi, họ đã ôm tôi và cười, bố mẹ đã khen tôi và nói với tôi : Con của bố giỏi lắm!" Lúc đó tôi chỉ muốn khóc.
Đó chính là kỉ niệm vui nhất của tôi, được bố mẹ tự hào .
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247