Đây là đoạn tiếp theo của chương truyện em vừa đăng chiều nay ý ạ! * * * Sáng thứ năm, khi sân trường còn đang vắng vẻ, tôi đã đến trường với cái tâm trạng không vui cũng không buồn. Tôi là thế mà, là một thằng con trai lạnh lùng, bất cần đời. Nếu trời có sập, thái độ của tôi vẫn bình tĩnh, vẫn ung dung như thế thôi. Tôi là người lúc nào cũng có cái thần thái thật ngầu, nhưng tôi vẫn luôn tỉnh táo để nhìn nhận sự việc, không để cảm xúc chi phối để rồi làm hỏng hình tượng của mình được. Hôm nay tôi quyết định xin số điện thoại của Anna để mời cô nàng đi ăn tối vào thứ Bảy. Không phải để tỏ tình hay gì đâu, chỉ là một buổi trò chuyện bình thường thôi, cũng như để kết thân với bạn mới. Lúc bước lên trên cầu thang, tôi thấy nàng đang chậm rãi đi lên. Tôi hét lớn: - Ân Như! - Chuyện gì à? - Nàng vẫn tiếp tục bước, vẫn bình thản, không giật mình. - Cho tớ xin số điện thoại của cậu được không? - Tôi chạy theo. - Nè… - Nàng đưa tôi một tờ giấy, cười nhẹ một cái, rồi bước vào lớp. Từng bước chân của Ân Như nhẹ nhàng tới nỗi tôi còn không nghe thấy nổi một tiếng “sột soạt”. Mà cụ tôi bảo: “Chỉ có người âm đi lại mới không phát ra tiếng động”. Tôi hơi sợ, nhưng biểu cảm khuôn mặt vẫn như cũ không đổi. Khẽ nói lời cảm ơn cô bạn, tôi liền vào chỗ ngồi giở sách Âm Nhạc ra xem bài hôm nay. Còn nàng thì về chỗ của mình và mở cuốn Ngữ Văn ra đọc. Trong lớp mới chỉ có tôi và Ân Như, bởi còn 1 tiếng nữa mới đến giờ vào lớp. Trời ạ, do tôi đặt báo thức sớm quá mà, thảo nào trên đường đến trường tôi cứ thấy buồn ngủ sao ấy. Hay… cất sách đi mà đánh một giấc nhỉ, còn sớm mà? Nghĩ vậy, tôi bỏ cuốn sách đang đọc dở vào cái cặp nặng trịch rồi nằm úp mặt bàn mà ngủ… Lúc tôi tỉnh dậy đã là giờ truy bài, cô chủ nhiệm vẫn chưa lên lớp nên lớp rất mất trật tự nhưng tôi quyết định không ngủ nữa mà mở sách ra nghiên cứu thêm về mấy bài hát mới. Bỗng dưng thằng Long ở đâu nhảy ra, vỗ vào vai tôi cái “bốp”: - Này ông bạn, dậy rồi hả? Tỉnh hẳn đi rồi tao kể cái này nè! - Long cười tươi rói. - Có gì hot lắm à? – Tôi hỏi. - Ờm… Không phải là hot lắm nhưng vì chuyện này liên quan tới mày nên tao kể thôi. - Kể tao nghe coi. - Chỉ là… cái lúc mày vẫn còn đang bò ra bàn mà ngủ ấy, tao, thằng Khánh, thằng Nam, thằng Trung để ý cái Anna nó cứ chống cằm nhìn mày cười cười… - Rồi sao? - Đó, hết rồi, có thế thôi! Bọn tao nghĩ nó thương thầm mày rồi đó Tuấn. Hehehe… - Đấy là chúng mày nghĩ, còn tao không nghĩ thế. Dù sao thì cũng cảm ơn mày vì đã kể tao biết. Còn bây giờ thì biến về chỗ ôn bài đê, hôm nay 5 tiết đấy, mày không muốn bị bà chủ nhiệm gọi về cho bố mẹ chứ? – Tôi tỏ thái độ khó chịu. - Gớm, làm gì căng, mày cứ làm như mày chăm học lắm không bằng… - Long nói xong, sợ tôi đập nên chạy vội về chỗ, ngoái lại nhìn tôi cười đểu. Sau đó, tiết Ngữ Văn bắt đầu. Rồi Âm Nhạc. Tiếp theo là Vật Lý. Tiết 4 là Sinh. Cuối cùng là Tiếng Anh. Thật sự học năm tiết rất mệt mỏi!
tham khảo thôi nhé em
cho 5 sao nhé
Đây là đoạn tiếp theo của chương truyện em vừa đăng chiều nay ý ạ! * * * Sáng thứ năm, khi sân trường còn đang vắng vẻ, tôi đã đến trường với cái tâm trạng không vui cũng không buồn. Tôi là thế mà, là một thằng con trai lạnh lùng, bất cần đời. Nếu trời có sập, thái độ của tôi vẫn bình tĩnh, vẫn ung dung như thế thôi. Tôi là người lúc nào cũng có cái thần thái thật ngầu, nhưng tôi vẫn luôn tỉnh táo để nhìn nhận sự việc, không để cảm xúc chi phối để rồi làm hỏng hình tượng của mình được. Hôm nay tôi quyết định xin số điện thoại của Anna để mời cô nàng đi ăn tối vào thứ Bảy. Không phải để tỏ tình hay gì đâu, chỉ là một buổi trò chuyện bình thường thôi, cũng như để kết thân với bạn mới. Lúc bước lên trên cầu thang, tôi thấy nàng đang chậm rãi đi lên. Tôi hét lớn: - Ân Như! - Chuyện gì à? - Nàng vẫn tiếp tục bước, vẫn bình thản, không giật mình. - Cho tớ xin số điện thoại của cậu được không? - Tôi chạy theo. - Nè… - Nàng đưa tôi một tờ giấy, cười nhẹ một cái, rồi bước vào lớp. Từng bước chân của Ân Như nhẹ nhàng tới nỗi tôi còn không nghe thấy nổi một tiếng “sột soạt”. Mà cụ tôi bảo: “Chỉ có người âm đi lại mới không phát ra tiếng động”. Tôi hơi sợ, nhưng biểu cảm khuôn mặt vẫn như cũ không đổi. Khẽ nói lời cảm ơn cô bạn, tôi liền vào chỗ ngồi giở sách Âm Nhạc ra xem bài hôm nay. Còn nàng thì về chỗ của mình và mở cuốn Ngữ Văn ra đọc. Trong lớp mới chỉ có tôi và Ân Như, bởi còn 1 tiếng nữa mới đến giờ vào lớp. Trời ạ, do tôi đặt báo thức sớm quá mà, thảo nào trên đường đến trường tôi cứ thấy buồn ngủ sao ấy. Hay… cất sách đi mà đánh một giấc nhỉ, còn sớm mà? Nghĩ vậy, tôi bỏ cuốn sách đang đọc dở vào cái cặp nặng trịch rồi nằm úp mặt bàn mà ngủ… Lúc tôi tỉnh dậy đã là giờ truy bài, cô chủ nhiệm vẫn chưa lên lớp nên lớp rất mất trật tự nhưng tôi quyết định không ngủ nữa mà mở sách ra nghiên cứu thêm về mấy bài hát mới. Bỗng dưng thằng Long ở đâu nhảy ra, vỗ vào vai tôi cái “bốp”: - Này ông bạn, dậy rồi hả? Tỉnh hẳn đi rồi tao kể cái này nè! - Long cười tươi rói. - Có gì hot lắm à? – Tôi hỏi. - Ờm… Không phải là hot lắm nhưng vì chuyện này liên quan tới mày nên tao kể thôi. - Kể tao nghe coi. - Chỉ là… cái lúc mày vẫn còn đang bò ra bàn mà ngủ ấy, tao, thằng Khánh, thằng Nam, thằng Trung để ý cái Anna nó cứ chống cằm nhìn mày cười cười… - Rồi sao? - Đó, hết rồi, có thế thôi! Bọn tao nghĩ nó thương thầm mày rồi đó Tuấn. Hehehe… - Đấy là chúng mày nghĩ, còn tao không nghĩ thế. Dù sao thì cũng cảm ơn mày vì đã kể tao biết. Còn bây giờ thì biến về chỗ ôn bài đê, hôm nay 5 tiết đấy, mày không muốn bị bà chủ nhiệm gọi về cho bố mẹ chứ? – Tôi tỏ thái độ khó chịu. - Gớm, làm gì căng, mày cứ làm như mày chăm học lắm không bằng… - Long nói xong, sợ tôi đập nên chạy vội về chỗ, ngoái lại nhìn tôi cười đểu. Sau đó, tiết Ngữ Văn bắt đầu. Rồi Âm Nhạc. Tiếp theo là Vật Lý. Tiết 4 là Sinh. Cuối cùng là Tiếng Anh. Thật sự học năm tiết rất mệt mỏi!
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 4 - Năm thứ bốn ở cấp tiểu học, kiến thức ngày một tăng, sắp đến năm cuối cấp nên các em cần chú đến học tập nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247