Bài 2:
Bị điểm kém chẳng phải điều gì to lớn với nhiều người nhưng đối với tôi - một học sinh luôn đứng đầu lớp thì đó là điều xấu hổ vô cùng với bạn bè và sợ rằng bố mẹ sẽ biết. Trong buổi kiểm tra thường xuyên, do hôm ấy tôi lú lẫn nên đã tính sai đáp án và kết quả bài kiểm tra ấy là 5 - đó là con điểm thấp nhất trong suốt quãng thời gian đèn sách của tôi. Khi nhận được bài của mình, tôi sốc vô cùng, cả buổi học ấy tôi không hề vui vẻ, dường như lúc đó trong đầu tôi chỉ suy nghĩ đến việc nên giấu bài kiểm tra ấy ở đâu để không bị mẹ phát hiện. Tôi đã giấu nó vào trong ngăn kéo tủ bàn học của mình, tôi chắc cú mẹ sẽ chẳng tìm ra đâu nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến, lúc dọn dẹp phòng mẹ đã thấy bài kiểm tra của tôi. Trong đầu tôi lúc này rối bời lắm, tôi sợ mẹ sẽ thất vọng, đánh mắng tôi vì kết quả thấp nhưng không mẹ chỉ xoa đầu tôi và nói rằng "Ai chẳng mắc phải những sai lầm con nhỉ? Chẳng ai sinh ra một cách hoàn hảo cả! Điểm kém để con biết nhìn lại và phấn đấu trong học tập, người bản lĩnh là người đứng lên từ thất bại để thành công con ạ" Em luôn ghi nhớ lời nói hôm ấy của mẹ và nhắc nhở bản thân phải học tập thật tốt để xứng làm đứa con ngoan của mẹ.
Đó là năm tôi học lớp sáu. Tôi vốn là một đứa trẻ ham chơi nên không chịu học tập chăm chỉ. Cuối học kì một, kết quả học tập của tôi rất kém. Sau buổi tổng kết, cô giáo đã đến nhà để trao đổi với bố mẹ tôi. Chiều hôm đó, tôi về nhà mà cảm thấy rất lo lắng. Về đến nhà, tôi đã thấy bố mẹ ngồi chờ ở phòng khách. Tôi chào bố mẹ, và chờ đợi những lời trách mắng. Nhưng không, bố mẹ không đánh cũng chẳng nói to, chỉ nhẹ nhàng trò chuyện với tôi.
Bố nói rằng, cô giáo đã đến trao đổi tình hình học tập của tôi. Cô giáo nói rằng tôi là một học sinh thông minh, nhưng chưa chăm chỉ. Điều đó khiến cho thành tích của tôi không tốt. Bố còn kể cho tôi nghe về quãng đời học sinh của mình. Bố cũng đã từng ham chơi, trốn học khiến cho ông bà phiền lòng. Mẹ cũng kể về tuổi thơ của mẹ cho tôi nghe. Vì gia đình nghèo, nên mẹ chỉ được học hết cấp hai, sau đó phải nghỉ học để phụ giúp bà ngoại. Mẹ rất mong muốn được đi học tiếp nhưng không thể. Tôi ngồi nghe mà cảm thấy nghẹn ngào.
Lần đầu tiên, tôi được nghe những lời chia sẻ chân thành từ bố mẹ. Buổi trưa hôm ấy trôi qua nhẹ nhàng. Sau buổi chia sẻ, cả nhà tôi cùng nhau ăn cơm. Những món ăn mẹ nấu toàn là món mà tôi thích. Tôi lén nhìn mẹ, thấy khuôn mặt mẹ đã có nhiều nếp nhăn. Dù có tức giận, thất vọng về tôi nhưng bố mẹ vẫn yêu thương, quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy bản thân cần phải cố gắng học tập. Bởi bố mẹ đã vất vả làm việc để cho tôi có cơ hội được đi học.
Gia đình rất quan trọng trong cuộc đời của mỗi người. Bởi ở đó có những người luôn yêu thương, bao dung chúng ta. Từ tận đáy lòng, tôi muốn gửi những lời yêu thương nhất đến bố mẹ.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247