Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người thứ hai như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.
Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dạy môn văn và cũng là cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi trong năm học lớp 6. Ngày đầu tiên khi cô vào dậy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.
Trước đây giờ sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu. Thêm vào đó cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn, chỉ cho các bạn cách cải thiện các mặt trong học tập. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô, được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả các bạn trong lớp chúng tôi cũng nên.
Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đưa trẻ non nớt như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.
Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.
Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không phải là người nghiêm nghị và giữ khoảng cách gì mà cô rất gần gũi, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy quý mến cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không phải khá giả gì khi con phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn mang theo quà bánh tới thăm. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.
Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi. <3
Đề kia mình thua.
Nếu cha mẹ là người cho em hình hài thì thầy, cô chính là những người ngày đêm tụy nuôi dưỡng tâm hồn em. Người ta nói sự khởi đầu bao giờ cũng rất quan trọng, rất ấn tượng, rất đáng nhớ. Và em luôn biết ơn cô- người đã chào đón em khi bỡ ngỡ bước vào lớp một - cô giáo ....(tự thêm tên nhé!)
Thời gian qua đi, tính đến nay cô đã ngoài ba mươi tuổi. Thoáng chốc đã năm năm, liệu bây giờ cô như thế nào, có lẽ vẫn xinh đẹp, dịu dàng như xưa. Em vẫn nhớ dáng người cô thủa ấy thanh thanh toát lên cái sức sống, đam mê, nhiệt huyết của tuổi trẻ. Mỗi khi đến lớp cô ăn mặc rất gọn gàng, lịch sự, trang nhã; còn những dịp lễ kỉ niệm cô chọn cho mình tà áo dài truyền thống thướt tha duyên dáng. Mái tóc bồng bềnh như những con sóng đang xô vào bờ khi được cô buông xõa mềm mại, khi lại được cô buộc gọn sau gáy. Cô có một đôi mắt đặc biệt. Chẳng phải là mắt bồ câu long lanh như hạt ngọc, đôi mắt cô còn là thế giới sâu thẳm của tâm hồn. Một đôi mắt biết nói, biết cười, biết an ủi sẻ chia, biết khơi dậy niềm vui, ước mơ, hoài bão... mà ẩn chứa trong ấy là cả biển trời yêu thương. Không chỉ là ánh mắt, cô còn làm xao động lòng người bởi nụ cười tươi như hoa buổi sớm, bởi chiếc răng khểnh thật duyên, bởi đôi môi hồng mềm mại. Em thích nhất đôi bàn tay cô. Ấy là đôi bàn tay thiếu nữ trắng nõn nà, với những ngón tay thon dài như búp măng. Chính đôi bàn tay ấy đã dìu dắt chúng em, chăm lo, uốn nắn từng nét chữ. Có lẽ rằng đôi bàn tay ấy giờ đây đã không còn được mịn màng như xưa; bởi những nỗi lo gia đình, những chai sạn quanh năm cầm phấn nhưng với em nó vẫn thật thân thương. Hình bóng cô dù ngày xưa, bây giờ hay mai sau trong trái tin lũ học trò mãi vẹn nguyên không đổi.
Từ bao đời, “cô là người mẹ hiền thứ hai của chúng em”. Cô luôn hiền từ, bao dung với chúng em. Có lần em mải nô đùa trong giờ ra chơi, em vô tình làm vỡ bình hoa trên bàn cô. Em đã rất lo lắng, hoảng sợ đến thú tội với cô. Lúc ấy, em đã mường tượng ra những hình phạt của cô. Nhưng không, cô hành động khác hẳn suy nghĩ ấy. Không một lời cáu giận, ca thán, cô vẫn rất nhẹ nhàng nói: “Thôi không sao, em ra ngoài chơi cùng các bạn đi, để cô dọn lớp cho.” Ánh mắt cô lúc ấy ánh lên vẻ đượm buồn. Cuối giờ, em ở lại xin lỗi cô. Cô mỉm cười: “Biết sai nhận lỗi là tốt. Lần sau cẩn thận hơn em nhé!” Cho mãi đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ ánh mắt cô khi ấy, có một chút vui mừng, một chút hi vọng, tin yêu.
Cô .... rất hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc. Cô tuyên dương những bạn ngoan, học tập tốt và cũng có những phê bình, hình phạt cho các bạn học sinh còn nô nghịch, quậy phá. Và ấn tượng sâu đậm nhất của em về cô lại chính là buổi đầu tiên đi học “em mắt ướt nhạt nhòa”. Vốn là cô bé nhút nhát, đối diện với môi trường mới, em rụt rè, bỡ ngỡ bám sát vào tay mẹ, không lùi nửa bước. Lúc này, cô như người mẹ thứ hai đến dỗ dành từng bạn một. Cô nắm lấy bàn tay, hơi ấm của cô truyền sang chúng em như tiếp thêm động lực, niềm tin để cố gắng. Trong buổi đầu, khi lớp đã ổn định, phần giới thiệu đã xong; cô bắt đầu bài giảng. Cô hướng dẫn chúng em đọc, viết. Giọng cô nhẹ nhàng, truyền cảm, ngọt ngào. Cô hướng dẫn tỉ mỉ. Nếu bạn nào chưa đọc được, hay bị ngọng cô đều kiên trì giúp đỡ các bạn. Khi tập viết, cô viết mẫu lên bảng, nét chữ vừa uốn lượn trên trang giấy. Hơn nữa, cô còn đến từng bàn kiểm tra, nắn tay từng bạn hướng dẫn viết từng nét. Trong tâm trí chúng em, buổi học đầu tiên này mang ý nghĩa thật đặc biệt.
Cô không chỉ là chắp cánh ước mơ, trang bị hành trang kiến thức cho chúng em mà còn bồi dưỡng tâm hồn, cũng chúng em tạo nên tháng năm học trò ý nghĩa. Cô không chỉ là cô mà còn là “mẹ”. Cô sống chan hòa với mọi người trong công ty, với đồng nghiệp, gia đình và hàng xóm nên được nhiều người yêu quí.
Cô ơi, cô là người mẹ hiền thứ hai của chúng em, là người đã dắt tay em đến với cánh cửa thần kì của tri thức. Chúng em luôn yêu mến và biết ơn cô dù thời gian có trôi, dù mọi thức có đổi.
Mỗi ngày đến trường là thêm một ngày vui và nhiều điều bổ ích. Những giờ học toán, học lý hay học hóa đều khiến đầu óc căng thẳng, tập trung suy nghĩ và tư duy rất nhiều. Nhưng xen vào trong những tiết học căng thẳng đó luôn là những tiết học bổ ích, nhẹ nhàng mà lại sâu lắng. Đó là tiết học môn ngữ văn. Tiết học mà em luôn mong đợi vì nó có thật nhiều điều thú vị. Tiết văn hôm nay, chúng em được học bài văn : Ông lão đánh cá và còn cá vàng
Mà mọi thứ không như em vẫn mong đợi. Đầu giờ, cô giáo cho chúng em làm một bài kiểm tra 15 phút. Cái tin ấy gây nên sự xôn xao khe khẽ. Những bạn học bài thì vui mừng, mong có cơ hội tìm kiếm được những điểm cao, bổ sung cho bảng điểm đang còn nghèo nàn. Còn những kẻ chưa học bài thì lo lắng và sợ sệt. Chúng em sột soạt lấy giấy ra làm bài. Mười lăm phút kiểm tra khiên lớp học trở nên im lìm, không tiếng đọng, chỉ có tiếng ngòi bút đưa trên giấy. Hết giờ, cô thu bài, lớp học lại rộ lên bàn tán, hỏi han vì bài kiểm tra. Cô phải giữ trật tự. Cô bảo chúng em mở vở ra ghi bài. Cô nắn nót ghi tên bài ông lão đánh cá và con cá vàng và đậm bằng phấn màu. Sau đó, cô cho chúng em xem ảnh minh họa cho tác phẩm. Cả lớp ồ lên thích thú.
Cô đọc mẫu cho cả lớp nghe một đoạn. Cô hướng dẫn chúng em đọc đúng và diễn cảm rồi cô gọi các bạn trong lớp đứng lên đọc tiếp bài. . Bài văn kết thúc. Cô tiếp tục dẫn dắt bài, gợi ý cho chúng em tìm hiểu về bài văn
Những câu hỏi gợi ý và cách dẫn dắt của cô giúp chúng em hiểu bài rất nhanh. Cả lớp hăng hái giơ tay phát biểu xây dựng bài. Những câu hỏi khó thì cô gợi ý, chia ra làm nhiều nhóm cho chúng em thảo luận. Những câu hỏi đơn giản ai cũng xung phong, ai cũng muốn được trả lời, để được cô khen. Sau mỗi ý, bao giờ cô cũng chốt lại nội dung cơ bản cho chúng em ghi. Giờ học trôi qua thật nhanh, chẳng ai mong hết tiết mà chỉ muốn kèo dài thêm giờ học. Không khí học tập của lớp sôi nổi hẳn lên. Cách ghi bảng của cô khiến chúng em nắm ngay được những ý cơ bản.
Tiếng trống trường vang lên. Cũng là lúc cô kết thúc bài giảng của mình. Cô vui vì tinh thần học tập và sự hăng say xây dựng bài của chúng em. Còn chúng em vui vì qua tiết học chúng em được trả qua nhiều cung bậc cảm xúc và bản thân mỗi người thấy yêu cuộc sống hơn, thấy tự hào, có động lực để chúng em phấn đấu. Cả lớp ai cũng chờ đến tiết văn tiếp theo
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247