Bảy ngày trong tuần, em thích nhất là ngày thứ bảy. Bao giờ cũng thế, em luôn mong đợi đến chiều thứ bảy. Ngày hôm đó mẹ sẽ đãi cả nhà những món ăn thật ngon và em được làm phụ bếp với mẹ.
Chiều thứ bảy này, mẹ sẽ làm món nem thưởng cho em được điểm 10 môn Toán. Mẹ còn làm sườn xào chua ngọt cho bố, thịt gà hấp nấm hương, canh cải cúc nấu cùng thịt băm. Ngoài ra còn có thêm nồi chè sen ăn tráng miệng. Ôi! Chỉ mới nghe thực đơn thôi mà nước miếng đã ứa ra. Em thích nhất là món nem. Nhưng là món nem của mẹ làm cơ. Em được mẹ giao cho nhiệm vụ gọt củ đậu, cà rốt, su hào và nhặt rau thơm còn mẹ thì nhặt rau, ngâm miến, nấm hương và mộc nhĩ. Trong khi mẹ và em nấu nướng dưới bếp thì bố được mẹ giao nhiệm vụ lau quạt trần. Vừa giúp mẹ làm bếp, em vừa được mẹ giảng giải và dạy cho cách nhặt hành thế nào cho không bị cay mắt, thái su hào thế nào cho đẹp... Mẹ còn nhắc em phải cẩn thận kẻo đứt tay. Trong khi em còn đang loay hoay với các loại rau, củ thì mẹ ướp gà, cho vào hấp cùng nấm hương. Sau khi cắt và thái nhỏ các loại rau củ, em đổ vào tô và bắt đầu rửa rau thơm. Em rửa nhẹ nhàng để rau không bị nát, bị dập. Mẹ nhanh tay trộn nhân nem và gói nem. Nhìn đôi tay mẹ thoăn thoắt đặt những chiếc nem nhỏ xinh xắn vào đĩa. Sau đó mẹ cho nem vào chảo rán vàng. Em chỉ ngửi mùi thơm của nem mà đã thấy đói bụng, chỉ muốn ăn ngay. Rán nem xong, mẹ quay sang làm món sườn. Sườn đã ướp sẵn gia vị, cho vào chảo rán vàng, mùi sườn rán khiến bố không thể ngồi yên, chạy xuống bếp hít hà nhưng bị mẹ đuổi lên nhà. Sườn chín, mẹ làm nước sốt chua ngọt, đổ lên trên. Gà chín tới, mẹ vớt ra, chặt thành từng miếng, bày ra đĩa, điểm những cánh nấm xung quanh trông thật ngon mắt. Giờ chỉ còn nồi canh cải cúc với thịt băm là xong. Nhìn cách mẹ khéo léo tỉa hoa cà rốt, hoa cà chua trang trí cho món ăn, em cũng đòi bày đĩa nem rán. Các món ăn lần lượt được bày lên bàn, em chỉ còn nhiệm vụ lau bát đũa và mời bố xuống ăn cơm trong lúc mẹ pha nước chấm để chấm nem. .
Sau cả tuần làm việc đầy vất vả mà được thưởng thức những món ăn tuyệt vời của mẹ thì không còn gì tuyệt hơn. Cả nhà em vừa ăn vừa trò chuyện thật vui vẻ và cùng bầu: "Mẹ là người đầu bếp số một".
Trong cuộc đời này chúng ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người khác nhau. Có người chỉ lướt qua như một cơn gió thoảng, có người lại để lại những dấu ấn sâu đậm, để lại cho ta những bài học mà ta nhớ mãi. Tôi cũng vậy, cứ mỗi lần nghĩ về buổi chiều hôm ấy là tôi lại không thể nào quên được hình ảnh của An.
Chiều hôm đó, như mọi khi mẹ sẽ đến đón tôi từ trường học về, nhưng vì hôm nay có việc đột xuất nên tôi tự đi bộ về nhà. Trên đường tôi nhởn nhơ đi, vừa đi vừa hát và ngắm nhìn mọi vật xung quanh. Bỗng tôi nhìn thấy An – hàng xóm nhà tôi, em nhỏ hơn tôi hai tuổi, bị khuyết tật mất một cánh tay, An đang bán hàng rong, mời gọi những người đi đường. Bố mẹ An đều là công nhân làm việc tại công trường, một lần do không may xảy ra tai nạn, bố của em qua đời, hiện tại chỉ có hai mẹ con dựa vào nhau để sống, ngoài giờ đến lớp An phụ mẹ bán hàng kiếm thêm thu nhập cho gia đình. Chú bé đen nhẻm, người gầy gò, ánh mắt em như cầu xin những người đi đường mua hàng, nhưng không ai giúp đỡ em cả. Tôi tiến lại gần, như có một lực hút nào đó khiến tôi không rời mắt khỏi An. Sau những lời mời mọc, cuối cùng cũng có một anh thanh niên trắng trẻo, cao ráo mua giúp em. Anh không chọn món đồ nào cả, anh đưa cho An một tờ tiền 50.000 và nói:
- Em bé à, em hãy dùng số tiền này để mua gì đó ăn nhé. Anh có đủ mọi thứ rồi, nên anh sẽ không lấy đồ gì của em nữa đâu.
Rồi anh nở nụ cười thật tươi và đưa cho em ấy tờ tiền. An ngập ngừng, đưa hai tay đón lấy từ tay anh. Anh định quay gót đi thì An níu tay anh lại và đưa cho anh năm gói kẹo cao su, em nói:
- Anh ơi, anh hãy cầm lấy những gói kẹo này. Em đi bán hàng, chứ em không dám ăn xin anh đâu. Em vẫn còn khỏe mạnh nên em sẽ đi bán hàng để tự nuôi sống bản thân. Em cảm ơn anh vì lòng tốt, nhưng nếu anh không lấy số kẹo này em xin trả lại anh tiền.
Người anh kia thoáng trên mặt hiện lên sự ngạc nhiên, rồi anh quay người lại chỗ chú bé nhẹ nhàng xoa đầu, nở nụ cười trìu mến. Anh nhận từ cậu bé năm gói kẹo, cậu bé nở nụ cười rạng rỡ và cúi đầu lễ phép cảm ơn anh.
Đứng chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tôi vô cùng cảm động trước sự thành thật của em. An đã cho tôi những bài học mà không có trường lớp hay sách vở nào dạy tôi. Cậu bé đã cho tôi thấy rằng dù bị khuyết tật về thân thể nhưng cũng không được què quặt về tinh thần, phải có ý chí vượt lên những khó khăn, trở ngại trong cuộc sống. Tình yêu thương luôn bên cạnh ta, khi san sẻ tình yêu thương với những người xung quanh bản thân cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tôi chợt thấy ân hận vì những lúc mải chơi, không chịu học hành. Đôi khi còn nói dối, không nghe lời bố mẹ. Tôi được sống trong gia đình hạnh phúc, luôn được bố mẹ quan tâm, yêu thương nhưng nhiều khi tôi lại không biết trân trọng những điều đó. Cậu bé đã thức tỉnh cho tôi phải biết yêu thương, quan tâm, chăm sóc bố mẹ, giúp đỡ bố mẹ những việc vừa sức với mình.
Từ sau lần gặp hôm đó, tôi cảm thấy quý mến và khâm phục em hơn. Em không chỉ khiến tôi ngưỡng mộ, yêu quý mà còn hơn thế nữa em đã cho tôi sự thay đổi về nhận thức. Khiến tôi biết trân trọng, yêu thương gia đình và những gì mình đang có. Giúp tôi có động lực phấn đấu, vươn lên không ngừng.
Tham khảo nhé!
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247