Lời giải 2 :
Ai đó từng nói rằng : “bạn bè là gia vị của cuộc sống”. Đúng vậy , cứ mỗi lần đến những kì thi học kì trên trường là tôi lại nhớ đến Linh – là người bạn hàng xóm cũng là bạn cùng lớp với tôi . Tuy bây giờ nhà bạn ấy đã chuyển đến nơi khác nhưng bạn ấy vẫn sống mãi trong lòng tôi như một phần rất quan trọng trong cuộc đời tôi.
Tôi quên làm sao được người con gái với dáng người cao ráo cùng với khuôn mặt bầu bĩnh cùng với nụ cười luôn nở trên môi.Khi bước chân vào lớp sáu ,tôi bỡ ngỡ vì mình chẳng quen ai nhưng nhìn kĩ lại thì có Linh ,lúc đấy tôi vui mừng chạy đến ngồi cũng bạn. Chúng tôi thường đùa giỡn trong giờ học có lần suýt bị ghi tên lên sổ đầu bài . Trong lớp học lâu lâu tôi lại lấy bút quẹt lên sách của bạn ấy .Giờ ra chơi bạn ấy “trả thù “bằng cách giấu giày khiến tôi phải ngồi trong lớp suốt giờ ra chơi .
Tôi nhớ lắm , tình bạn thân thiết của chúng tôi! Cứ mỗi lần cứ đến kì thi là chúng tôi lại dò đề cương lẫn nhau .Linh rất giỏi tiếng Anh nên có bài nào không hiểu thì Linh lại giảng lại cho tôi vào giờ giải lao . Nhờ Linh mà điểm tiếng Anh của tôi được cải thiện Khi học bài bạn ấy nghiêm túc như một người trưởng thành nhưng học xong bạn ấy lại biến thành một con người khác rất quậy và hay chọc tôi hoàn toàn khác con người lúc nãy .Hằng ngày chúng tôi đi bộ đến trường có lúc thì bằng xe đạp ,sau mỗi giờ học chúng tôi thường đi ăn vặt nào là bánh tráng kẹp ,cóc ,ổi, xoài ,…,.vv..bữa nào mà đi học bằng xe đạp thì chúng tôi sẽ đi dạo sau đó về nhà. Nhắc lại tôi lại nhớ vị cay cay của bánh tráng tương , vị chua của cóc ổi xoài ,… Tôi thường qua nhà Linh học bài để ôn tập cho các buổi kiểm tra trên lớp .Linh là một cô gái thông minh cũng là học dinh giỏi của lớp nên bài nào không hiểu tôi cứ hỏi Linh , nhờ vậy mà điểm số chả tôi dần dần cải thiện .Càng ngày tôi càng quý mến Linh ,tình bạn của chúng tôi càng thân thiết hơn .
Có lúc chúng tôi giận hờn vu vơ rồi lại làm lành lúc nào không hay . Năm ấy trường tôi có tổ chức cắm trại ,lúc ấy mọi người rủ nhau chơi trò đuổi bắt do mãi chạy nên tôi bị vấp té .Sau cú té ấy tôi bị trật chân, mọi người ai cũng quan tâm hỏi han tôi nhưng tôi thấy Linh rất lo lắng và quan tâm tôi hỏi han xem tôi còn đau ở đâu nữa. Khuôn mặt của bạn thể hiện rõ sự lo lắng cho tôi.Lúc đấy Linh liên tục hỏi tôi :
-Thư , còn đâu ở đâu nữa không? Có cần gì nữa không ?
Sau khi băng bó thì mọi người tiếp tục trò chơi còn tôi thì phải ngồi một chỗ nhìn mọi người chơi Linh thấy vậy liền chạy đến ngồi cùng tôi trò chuyện cho quên đi cơn đau rồi còn bày tôi cách gấp hạc.Mọi người đến rủ Linh ra ngoài chơi nhưng Linh vẫn ngồi trò chuyện cùng tôi .Lúc đấy tôi vui lắm , vui vì có một người bạn như Linh . Đi cắm trại mà phải ngồi một chỗ như tôi rất buồn nhưng nhờ có Linh nên tôi cũng đỡ buồn .
Vào hè năm lớp 7 chúng tôi đang ngồi nói chuyện thì Linh bảo gia đình bạn phải chuyển ra Sài gòn sinh sống. Lúc đấy tôi rất buồn cứ ngồi im , không khí lúc đấy thật im lặng. Tôi không ngờ đến một ngày chúng tôi phải xa nhau, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ cùng nhau học đến khi ra trường . Tối hôm ấy tôi trằn trọc không ngủ được mà suy nghĩ về khoảng thời gian chúng tôi vui đùa .Ấy thế mà giờ đây chúng tôi sắp xa nhau .Thời gian cứ thế trôi, đến bây giờ chúng tôi vẫn còn nhắn tin qua lại tuy không gặp nhau nhưng chúng tôi vẫn hay gọi đth nói chuyện và kể về những chuyện đã xảy ra trong năm học .
Vậy là đã hai năm trôi qua tôi chưa gặp lại bạn . Tuy vẫn giữ liên lạc nhưng tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng trong suốt năm học . Năm nào tôi cũng nhớ những lúc hai đứa cùng nhau đi ăn , cùng nhau học , … Năm học ấy là dấu mốc của tình bạn ,của sự thay đổi của chính tôi .Bây giờ tuy chúng tôi hai người ở hai nơi và có ước mơ riêng nhưng vẫn yêu quý và bên nhau khi cần .
Anh Thư