Trang chủ Ngữ văn Lớp 8 Nhập vai nhân vật ông giáo trong truyện ngắn Lão...

Nhập vai nhân vật ông giáo trong truyện ngắn Lão Hạc để kể lại chuyện câu hỏi 1300197 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Nhập vai nhân vật ông giáo trong truyện ngắn Lão Hạc để kể lại chuyện

Lời giải 1 :

Tôi là ông Giáo, tôi có một người hàng xóm rất thân với tôi tên ông là Lão Hạc. Dạo gần đây, lão thường sang nhà tôi để kể chuyện bán Cậu Vàng - con chó mà cậu con trai lão để lại khiến tôi chán ngán, vì đối với tôi con chó đó chưa là gì so với việc tôi bán đi những quyển sách yêu quý của tôi. Nhưng tôi không hiểu lão, nó được lão coi như con đẻ ( vì đó là thứ duy nhất con trai lão để lại ). Rồi một hôm, Lão hạc sang nhà tôi báo rằng mình đã bán chó và lo lắng cho nó, lão cố ra vẻ vui, nhiếc mép cười. Bấy gời, tôi không xót tới những quyển sách của tôi nữa, tôi càn ngày thấu hiểu được nỗi đau khổ của lão Hạc. Tôi an ủi lão. Nhưng cũng từ đó, tôi và Lão Hạc xa cách nhau , lão không sang nhà tôi, không nhận bất kì thứ gì của hàng xóm và của tôi. Rồi một ngày, Binh Tư- một gười họ hàng xa làm nghề trộm chó tới nói chuyện và kể rằng lão Hạ xin ít bả chó về bẫy chó. Tôi thương xót cho lão, một con người cao quý như vậy baay giờ cũng theo gót chân Binh Tư ư ? Nhưng sau đó, tôi lại thấy mọi người xúm lại xúm quanh nhà Lão Hạc, tôi với Binh Tư chạy sang thiof thasasy Lão đang vật vã trên giường và không lâu sau đó thì chết. Cái chết của Lão thật dữ dội, không ai biết tại sao lão chết trừ tôi và Binh Tư. Từ đó, tôi quyết giữ đất để vè đưa cho con trai lão và bảo nó rằng " Ông cụ thân sinh đã chết chứ không chịu bán đi một sào để về để dành cho cậu "

Thảo luận

Lời giải 2 :

Làng Đại Hoàng phủ Lí Nhân, năm ấy lâm vào cảnh thiên tai, lũ lụt, đói kém, mất mùa.... Trong hoàn cảnh ấy, lạc Hạc là con người điển hình về sự đói nghèo, tình cảnh khốn cùng. Một buổi vô tình được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với thầy tôi -thầy giáo Thứ cứ mãi còn ám ảnh trog lòng tôi.Lão Hạc cả đời thắt lưng buộc bụng lão cũng chỉ có nổi trong tay một mảnh vườn và một con chó mà con trai lão để lại trước khi đi phu đồn điền cao su. Sự sống lay lắt cầm chừng bằng số tiền ít ỏi do bòn vườn và mà thuê nhưng thiên tai, tật bệnh chẳng để lão yên ổn. Bao nhiêu tiền dành dụm được, sau một trận ốm đã gần hết sạch. Lão Hạc là người hàg xóm thân thiết của gia đình tôi, ngày ngày lão thườg qua nhà tôi trò chuyện với thầy tôi. Chính vì thế, tôi đã tình cờ nghe được câu chuyện con chó vàg của lão. Hôm ấy, tôi đang giúp thầy quét sân và trò chuyện với thầy thì lão Hạc từ cổng tiến vào. Nhìn lão chạy mà tôi thấy buồn cười. Cái dáng đã già vừa thấp lại gù gù của lão nhìn thật khó coi. Nhưng nỗi khắc khổ hiện lên trên khuôn mặt lão khiến ai nhìn vào cũng thấy thương. Tôi chỉ thấy lạ một điều, sao lão hôm nay trôg lại buồn bã và lo lắng đến vậy. Tôi băn khoăn trong lòng tự hỏi. Lão chạy thằng một mạch vào nhà, vừa thấy thầy tôi, lão vội vàng báo ngay:-Cậu Vàng đi đời rồi, Ông giáo ạ!Thầy tôi hơi giật mình, nhìn lão ấp úng hỏi:-Cụ bán rồi?Lão Hạc gật gật khuôn mặt hốc hác ấy cúi gằm xuống, lão trả lời bằng giọng run run: -Bán rồi! Họ vừa bắt xong.Không khí trong nhà trùng xuống, nặng nề một cách lạ. Dù lão cố làm ra vui vẻ nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt của lão ầng ậc nước, tôi nhìn mà thấy thương lão quá. Thầy Thứ tôi chắc cũg ái ngại cho lão nên chỉ đặt tao lên vai lão nhẹ nhàg vỗ, đồg cảm. Đôi mắt thầy tôi cũg như muốn khóc. Phá vỡ sự im nặg lúc ấy, thầy tôi liền lên tiếng hỏi:

-Thế nó cho bắt à?Thầy tôi mới hỏi có vậy, thế mà đột nhiên mặt lão co rúm lại. Những vết nhăn xô lại vs nhau, ép cho dòg nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghẹp về một bên, cái miệng lão món mén mếu và khóc hu hu như tụi con nít vậy. Rồi lão kể vừa khóc, vừa kể với thầy tôi:-Khốn nạn.............nỡ tâm lừa nó!Thầy tôi tay lại vừa vỗ vai lão vừa an ủi:-Cụ cứ tưởng......khiếp khác.Vẫn gương mặt mếu máo ấy, lão trảlời chua chát:-Ông giáo............tôi chẳg hạn!...Câu nói của lão làm tôi bùi ngùi. Thầy thứ tôi hạ giọng nói:-Kiếp ai.....hơn chẳng?-Thế thì.......cho thật sướng?Lão vừa cười, vừa ho sòng sọc. Thầy tôi lại ân cần nắm lấy bờ vai gầy gò của lão, ôn tồn bảo:-Chẳng kiếp gì..........Thế là sướng-Vâng! Ông giáo......thế là sug sướng Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại. Thầy Thứ quay ra chỗ tôi:-Con xuống bếp, luộc cho thầy mấy củ khoai để thầy pha nước mời ông xơi Tôi “vâng” thầy tôi một tiếng rồi xuống bếp luộc khoai. Thầy Thứ tôi và lão Hạc ngồi nói chuyện lâu lắm, thầy tôi là người nhiều chữ nghĩa, hiểu biết và luôn quan tâm mọi người nên có chuyện gì lão Hạc cũg tâm sự với thầy tôi.Vừa ngồi trong bếp luộc khoai, tôi vừa băn khoăn suy về chuyện của lão Hạc. Lão thật tội nghiệp, nghĩ mà tôi thuơng xót lão quá...Chắc lão Hạc phải suy nghĩ nhiều lắm, day dứt lắm khi quyết định bán con chó. Lão và con chó rất thân nhau. Tôi biết lão rất quí con cho vàng của lão, cũng vì đó là kỉvật duy nhất mà anh con trai lão để lại cho lão mà. Tôi biết, cũng chỉ vì hoàn cảnh bần cùg lắm lão mới bán nó đi như vậy.. 

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 8

Lớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247