Trong cuộc sống, chúng ta sẽ có rất nhiều những trải nghiệm đáng nhớ. Đối với tôi, trải nghiệm bên cạnh những người thân trong gia đình là đẹp đẽ và đáng quý nhất.
Gia đình em có bốn thành viên: bố, mẹ, em và em trai. Bố mẹ lúc nào cũng yêu thương và lo lắng, chăm sóc cho em. Nhưng mẹ là người dạy cho em rất nhiều điều bổ ích. Chủ nhật tuần trước là ngày sinh nhật của bố. Em đã giúp mẹ lên kế hoạch để tổ chức sinh nhật cho bố. Anh trai sẽ phụ trách trang trí nhà cửa, chuẩn bị quà. Còn em và mẹ sẽ phụ trách chuẩn bị các món ăn. Chiều hôm đó, bác Hoàng - hàng xóm của gia đình đã giúp em rủ bố đi chơi đá bóng. Mọi người trong gia đình sẽ có khoảng ba tiếng để chuẩn bị.
Anh trai đã dọn dẹp và trang trí nhà cửa. Em đã cùng với mẹ nấu một bữa ăn thịnh soạn. Em giúp mẹ một số công việc vặt như: nhặt và rửa rau, băm thịt. Sau hơn một tiếng đồng hồ bận rộn trong căn bếp của mẹ. Em và mẹ đã nấu được một bàn ăn thật hấp dẫn. Rất nhiều món ăn mà bố thích như sườn xào chua ngọt, thịt bò xào măng, cua rang me… Đặc biệt là món trứng rán nhồi thịt - món ăn bố thích nhất do chính tay em làm. Tất nhiên mẹ đã ở bên cạnh để hướng dẫn em hoàn thanh. Một bàn ăn hấp dẫn đã được sắp xếp đâu vào đây. Em cảm thấy để nấu được một bữa ăn thịnh soạn thật sự rất kì công. Nhờ vậy, em hiểu rằng mẹ đã vất vả như thế nào.
Khi bố trở về nhà, bố đã cảm thấy rất bất ngờ khi nhận được món quà đặc biệt từ ba mẹ con. Gia đình em đã có một bữa ăn vui vẻ, ấm áp. Ăn cơm xong, em cùng với anh trai dọn dẹp, rửa bát. Sau đó, cả nhà cùng ngồi trò chuyện với nhau ở phòng khách. lâu lắm rồi, em mới cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Lần đầu tiên, em đã có một trải nghiệm thật thú vị - giúp mẹ nấu ăn. Em đã nhận ra công việc nội trợ không hề dễ dàng. Em cảm thấy yêu thương mẹ nhiều hơn.
*Bạn tham khảo, không được chép vì đây là bài thi của mình! (thông cảm)
BÀI LÀM
Tuổi thơ tôi có biết bao kỉ niệm tuyệt vời bên gia đình nhỏ của mình. Mỗi kỉ niệm đều đọng lại trong tôi như một kí ức không thể phai nhòa, không thể nào quên. Nhưng có lẽ, điều khiến tôi nhớ mãi, nhớ rõ nhất chính là lần tôi mải chơi để khiến cả nhà phải lo lắng đi tìm-kỉ niệm khiến tôi biết được sự quan tâm của bố, mẹ, anh trai đã dành cho tôi nhiều biết chừng nào.
Hôm đó là một ngày chủ nhật của mùa thu mát mẻ.Từ sáng sớm, lúc cả nhà vẫn đang say giấc thì mẹ đã phải dậy từ sớm đẻ đi mua những nguyên liệu tươi ngon nhất cho bữa trưa. Mẹ biết rằng cả nhà ai cũng thích bún riêu nên đã dạy từ sáng sớm chuẩn bị dù hôm qua mãi tốt muộn mẹ mới đi làm về. Khi mặt trời đã lên cao là lúc tôi cùng bố và anh trai đi tập thể dục buổi sáng. Lúc sau, khi mẹ đang tất bật chuẩn bị cho món bún riêu trưa nay thì bố lại trổ tài làm món trứng ốp la ngon tuyệt cho anh em tôi. Khỏi phải nói là tay nghề của bố tôi đỉnh cao dường nào! Sau bữa sáng, tôi cùng anh trai đi dọn nhà còn bố thì giúp mẹ lọc cua. Tuy chỉ mới 5 tuổi nhưng tôi đã đi dọn nhà rồi. Nhưng có vẻ anh trai tôi không muốn tôi làm việc nặng nên chỉ sai tôi đi lấy cây chổi hay cái xẻng. Đến gần trưa, khi mùi thơm của nồi nước dùng đã phảng phất khắp nhà khiến anh em tôi bụng đói cồn cào thì bất chơi mẹ bảo:"Hình như mẹ đã quên mua đậu ăn kèm thì phải. Bống ơi! Con chạy ra đầu ngõ mua cho mẹ mấy bìa đậu nhé!"
Được mẹ giao việc, tôi hí hửng chạy đi mua ngay. Vốn từ bé đã hay đi chợ cùng mẹ nên tôi đã thuộc đường rồi. Tôi vừa đi vừa nhảy chân sáo thì bất chợt nghe thấy tiếng đứa bạn thân tôi gọi:"An ơi, lại đây chơi xích đu vói bọn tớ đi!" Vốn tính ham chơi, mà xích đu thuở đó lại là trò chơi yêu thích của tôi nữa chứ, không ngần ngại, tôi chạy một mạch vào đó chơi luôn mà quên hết lời mẹ dặn. Chơi chán chê, tôi mới sực nhớ ra là mình đang đi mua đậu mà. Hốt hoảng, tôi chạy một mạch như bay về nhà. Trên đường về, tôi vừa lo lắng, vừa hoảng sợ. Sợ rằng sẽ bị phạt, bị mắng. Nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn khác so với những gì tôi nghĩ. Tôi nhìn thấy gương mặt hốt hoảng của bố và anh cũng như đầm đìa nước mắt của mẹ, tôi cũng không cầm được nước mắt mà cũng òa lên khóc theo. Cả nhà mừng rỡ, chạy đến ôm chầm lấy tôi. Mẹ lấy khăn lau nước mắt cho tôi. Tôi ân hận vô cùng. Vì mình mà mọi người mới lo lắng như vậy. Trong vòng tay yêu thương của gia đình, tôi vừa nức nở vừa vội vàng xin lỗi vì mình mà mọi người mới phải lo lắng. Nhưng bố chỉ khẽ xoa đầu tôi rồi mỉm cười bảo:" Không sao rồi con gái, chúng ta đã ở bên nhau rồi, không việc gì phải khóc cả!" Mẹ cũng vội vàng lên tiếng:" Đúng rồi đó, không việc gì phải khóc cả! Nào cả nhà ta cùng vào ăn cơm không nguội lại mất ngon." Anh tôi còn bảo nếu tôi ngoan ngoãn học giỏi thì anh sẽ chở tôi đi chơi.
Sau đó, mẹ mang ra cho tôi một tô bún riêu thật to với rất nhiều gạch cua. Bố thì gắp cho tôi một miếng đậu rán ngon tuyệt. Còn anh trai tôi thì nhanh tay cắt nhỏ rau sống bỏ vào bát cho tôi. Ngồi trước tô bún nghi ngút khói- tô bún chứa đựng tình yêu thương mà cả gia đình tôi trong đó, tôi vừa cảm động vừa hối hận vì những điều mình làm đã khiến cả nhà buồn và lo lắng.
Qua sự việc lần đó, tôi lại càng thêm trân trọng những gì mà gia đình đã làm cho tôi. Tôi tự nhủ rằng sẽ luôn chăm ngoan, học giỏi để sau này trở thành người có ích cho xã hội, để không phụ công lao nuôi dưỡng của cha mẹ, phụ những yêu thương mà mọi người dành cho tôi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Được viết bởi: annpham1309
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247