Ngày mà tôi được bước đến trường, vẫn còn trong vòng tay của bố mẹ, vẫn còn khóc nhè mà níu lấy góc áo của mẹ. Giờ đây, mặc dù đã cuối cấp một, tôi vẫn nhớ như in ngày đầu lớp một. Ngày 20-11 đến rồi, ngày này làm tôi nhớ như in ngày cô Vân dắt tôi nhẹ nhàng vào trong lớp học. Tôi vẫn còn nhớ cái buổi sáng đầu thu ấy, hôm đó, tôi cùng bố mẹ đứng trước cửa lớp, trên vai tôi còn chiếc cặp đầy sách vở, bút chì. Rồi bỗng, cô Vân bước ra với nụ cười hiền hậu làm cho tôi nhẹ bớt một phần lo lắng, vừa dẫn tôi nhẹ nhàng và lớp, mặc dù lúc đó tôi còn khóc om sòm lên đòi đi theo bố mẹ. Hoài niệm thật đấy! Giờ đây, tôi vừa bước đi trong hành lang, vừa bồi hồi vừa nhớ lại những kỉ niệm ngày xưa, và rồi, chuyện gì thì cũng đến. Tôi đang đứng ngay trước cửa lớp với một cảm xúc vừa hồi hộp, vừa bồi hồi, vừa vui sướng. Giờ đã tan học, những em lớp một đã đi về nhà hết rồi, giờ đây chỉ còn mỗi cô Vân trong phòng. Tôi mở cửa ra. "Kẹt..". Tiếng va chạm của cửa làm tôi rùng mình mà lòng như nhảy tẫng lên. Bên trong phòng, cô Vân nhìn tôi với ánh mắt bất ngờ, rồi sau đó chuyển sang trìu mến.
- Vy đấy hả con?
Cô hỏi tôi, tôi bồi hồi trả lời lại:
- Dạ vâng là con ạ.
Cô giờ đã bốn mươi rồi, năm năm trôi qua làm thay đổi cô quá! Nhưng vẫn không thể thay đổi được nụ cười trìu mến và ánh mắt hiền từ ấy. Tôi đưa bó hoa tôi mới mua cho cô, nó vẫn còn đẫm sương mai. Cô đưa tay ra nhận lấy rồi nói:
- Cảm ơn Vy nhé! Lát cô dẫn con đi ăn nhé, coi như đền bù tiền hoa vậy!
Cô vẫn vậy, vẫn chiều tôi như vậy, vẫn mua cho tôi những món ăn vặt tôi thích. Cô kéo tôi ngồi xuống ghế, cả hai cùng thủ thỉ suốt buổi chiều hôm đấy, nào là đồ ăn ngon, những bộ phim hay, việc học của tôi,...
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình.
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Tiếng Việt, cũng gọi là tiếng Việt Nam Việt ngữ là ngôn ngữ của người Việt và là ngôn ngữ chính thức tại Việt Nam. Đây là tiếng mẹ đẻ của khoảng 85% dân cư Việt Nam cùng với hơn 4 triệu Việt kiều. Tiếng Việt còn là ngôn ngữ thứ hai của các dân tộc thiểu số tại Việt Nam và là ngôn ngữ dân tộc thiểu số tại Cộng hòa Séc.
Nguồn : Wikipedia - Bách khoa toàn thưLớp 5 - Là năm cuối cấp tiểu học, áp lực thi cử nhiều mà sắp phải xa trường lớp, thầy cô, ban bè thân quen. Đây là năm mà các em sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng các em đừng lo nhé mọi chuyện sẽ tốt lên thôi !
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247