Ở núi Tản Viên, có một đôi vợ chồng chung sống hạnh phúc, được muôn dân ngưỡng mộ. Đó chính là vợ chồng ta, Sơn Tinh và Mị Nương. Cuộc hôn nhân của chúng tôi là một câu chuyện được rất nhiều người biết đến và lưu truyền.
Hồi ấy, ta vừa đến tuổi cập kê, vua cha muốn kén chồng giúp ta. Cha quyết định mở hội kén rể để tìm cho ta một người chồng tốt nhất. Được cha yêu thương, chiều chuộng, lại vốn tính nết hiền dịu, thêm phần xinh đẹp lên tiếng lành đồn xa, người đến kén rể ngày càng đông. Rất lâu sau đó, cũng có hai chàng trai trẻ được vào yết kiến dưới sân rồng. Đó là Sơn Tinh và Thủy Tinh. Sơn Tinh đến từ vùng rừng núi Tản Viên, khi chàng vẫy tay về phía Đông, phía Đông nổi lên cồn bãi, khi vẫy tay về phía Tây, phía Tây mọc lên từng dãy đồi. Còn Thủy Tinh là một chàng trai đến từ vùng biển xa, có khả năng hô mưa gọi gió. Nhìn cả hai chàng, ai cũng khỏe mạnh, khôi ngô lại có tài năng hơn người. Vua cha rơi vào tình thế khó xử. Vậy nên, ngài đã họp bàn cùng các cận thần. Sau một hồi suy tính, người cho triệu hai chàng vào rồi phán:
– Hai chàng đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào?
Cuối cùng vua cha quyết định rằng nếu ngày mai ai đem sính lễ đến trước, ta sẽ gả con gái ta.
Nghe vua cha nói vậy, cả Sơn Tinh và Thủy Tinh đều đồng ý, và hỏi về danh sách sính lễ. Nhìn sự quyết tâm cả hai, vua cha rất hài lòng, liền nói tiếp:
– Sính lễ gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. Các ngươi đã nghe rõ chưa?
– Ta đã nghe rõ – Cả hai chàng đồng thanh trả lời.
Sau đó, cả hai cùng nhau rời đi, chuẩn bị sính lễ. Từ lúc đó, trong ta đã đem lòng tương tư. Bởi trong cả hai chàng, ta đã cảm mến bởi chàng Sơn Tinh, nhưng dù gì cũng là phận nữ nhi, lúc đó chuyện hôn nhân cả đời của người con gái đều phụ thuộc vào sự đồng ý của mẹ cha, nên ta chẳng biết nói sao cho được. Sáng sớm hôm sau, khi người hầu cận nhắn vua cha cho mời ta ra sân rồng, ta vừa đi vừa lo lắng, thấp thỏm. Đến nơi, nhìn thấy hình dáng cao lớn, khôi ngô của Sơn Tinh giữa sân chầu, trái tim ta đập rộn ràng bởi niềm hạnh phúc vô bờ. Chàng bèn xin với vua cha đưa ra về núi.
Ta từ biệt vua cha và nhân dân theo chồng về núi Tản Viên. Thế nhưng lúc ấy, tai họa lại ập đến. Thủy Tinh đem sính lễ đến muộn, vô cùng tức giận. Liền hô mưa, gọi gió, dâng nước nhấn chìm cả thành Phong Châu. Nhân dân khốn khổ đến không thể tả. Thấy vậy, ta vô cùng đau khổ, nhưng không thể làm gì được. May mắn thay, Sơn Tinh chàng liền bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi ngăn chặn dòng nước lũ, nước dâng cao đến đâu là núi dâng cao tới đó, chàng cố hết sức để cứu muôn dân khỏi nguy nan. Nhìn hình bóng vĩ đại ấy của chàng, ta càng thêm vui sướng và tự hào khi mình đã được gả cho đúng người. Sau vài tháng chiến đấu cam go, cuối cùng chiến thắng đã thuộc về chàng, còn Thủy Tinh đã buộc phải rút lui. Khi đó, tiếng reo vui của nhân dân vang khắp đất trời. Thế nhưng, cũng từ lúc đó, năm nào Thủy Tinh cũng đem quân tiến đánh hòng trả được thù xưa. Thế nhưng hắn chẳng thể nào mà chiến thắng được.
Và không có ngoại lệ, tiếng reo hò một lần nữa lại vang xa, chồng ta lại thắng trận trở về.
Ở núi Tản Viên, có một đôi vợ chồng chung sống hạnh phúc, được muôn dân ngưỡng mộ. Đó chính là ta - Mị Nương cùng chồng của mình là Sơn Tinh. Cuộc hôn nhân của chúng ta là một câu chuyện được rất nhiều người biết đến và lưu truyền.
Hồi ấy, ta đã đến tuổi lấy chồng nên vua cha quyết định mở hội kén rể. Người bảo rằng:
- Con gái ta xinh đẹp như hoa, tính nết hiền dịu, thế nên chồng của nàng phải là một chàng trai văn võ song toàn. Nghe người nói ta vừa vui lại ngượng ngùng. Vậy nên vua cha đã quyết định mở hội kén rể để tìm cho ta một người chồng tốt. Bởi ta là nàng công chúa được vua cha yêu thương nhất, lại xinh đẹp như hoa, tính nết hiền dịu, nên người đến kén rể rất đông. Vào ngày kén rể đã có 2 chàng trai được vào yết kiến vua cha sau nhiều vòng tuyển chọn. Theo ta được biết, chàng trai đứng bên phải tên là Sơn Tinh, sống ở núi Tản Viên có khả năng dời non lấp bể. Còn người đứng bên trái là Thủy Tinh, sống ở vùng biển có thể hô mưa gọi gió. Ai cũng có cho mình tài năng phi phàm, khôi ngô, tuấn tú. Vua cha ta rơi vào tình thế khó xử. Vậy nên, ngài đã họp bàn cùng các cận thận. Sau một hồi suy tính, người cho triệu hai chàng vào rồi phán:
- Hai chàng đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Thôi thì ngày mai, ai đem sính lễ đến trước, ta sẽ cho cưới con gái ta.
Nghe vua cha nói vậy, cả Sơn Tinh và Thủy Tinh đều đồng ý, và xin được hỏi danh sách sính lễ. Nhìn sự quyết tâm cả hai, vua cha rất hài lòng, liền nói tiếp:
- Sính lễ gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi.
Hai chàng lĩnh ý và xin lui. Trước khi từ biệt, ta thấy cả hai đều quay lại nhìn ta với ánh mắt thật tha thiết.
Cả đêm hôm đó ta không sao ngủ được. Cứ nghĩ đến lúc phải rời hoàng cung về với nhà chồng, xa rời vua cha và mẫu hậu, lòng ta cứ nghẹn ngào. Lại còn chưa biết sẽ về đâu: nơi núi cao hay vùng nước thẳm. Tất cả phải đợi đến sáng hôm sau mới rõ được. Tờ mờ sáng hôm sau, Sơn Tinh đã mang lễ vật đến trước và được lấy ta làm vợ. Lễ rước dâu diễn ra ngay sau đó. Ta từ biệt vua cha và theo chàng về núi. Ngồi trên kiệu hoa, ta cảm thấy thật hạnh phúc vì lấy được người chồng ưng ý.
Khi ta đang cùng chàng về núi Tản Viên, bỗng nghe thấy tiếng hô hoán ầm ầm ở đằng sau, rồi nước ở đâu chảy ra ào ào, ngập hết cả nhà cửa. Ngoảnh lại phía sau, ta thấy Thủy Tinh hùng hổ dẫn theo đoàn Thủy quái, lớn tiếng đòi Sơn Tinh trả lại ta. Thật là vô lý. Đã đến sau lại còn gây sự là sao? Ta hốt hoảng đưa mắt nhìn Sơn Tinh. Chàng âu yếm nói ta hãy yên tâm, rồi chàng đưa ta lên đỉnh núi, sau đó quay lại giao đấu với Thủy Tinh.
Thủy Tinh hô mưa, gọi gió, làm thành dông bão, dâng nước sông lên cuồn cuộn. Đoàn quân thủy quái từ dưới sông tiến lên rầm rập trên rừng, khí thế vô cùng khủng khiếp. Nước ngập lênh láng khắp nơi, Thành Phong Châu như nổi lềnh bềnh trên một biển nước. Chồng ta quả là một người có tài sức hơn người. Chàng không hề nao núng, chàng bốc đồi, dời núi để ngăn dòng nước lũ. Nước dâng bao nhiêu, đồi núi cao bấy nhiêu. cuộc chiến kéo dài mấy tháng liền, cuối cùng sức suy kiệt, Thủy Tinh đành phải rút quân về.
Từ đó, ấm ức chuyện cũ dẫn đến oán nặng, thù sâu, Thủy Tinh hằng năm vẫn dâng nước đánh chồng ta. Nhân dân còn mãi lưu truyền câu ca:
Núi cao, sông hãy còn đi,
Năm năm báo oán, đời đời đánh ghen.
Sơn Tinh là một người tốt bụng, cứ đến thời điểm này trong năm, chàng lại vắng nhà. Chàng cùng quân lính đánh trả Thủy Tinh để bảo vệ cuộc sống cho nhân dân, mang lại bình yên cho mọi người. Mong cho chàng sẽ chiến thắng Thủy Tinh để cuộc sống luôn được thanh bình, no ấm.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247