em hãy đóng vai nhân vật dế mèn, tưởng tượng và kể lại cuộc nói chuyện của dế mèn và dế choắt nhân ngày dế men đến thăm mộ dế choắt:
Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, tôi là dế mèn hôm nay tôi có dịp đến thăm người bạn đã khuất của tôi là dế choắt, ngày ngày tôi luôn phải dằn vặt mình trong cái chết của dế choắt nó ám ảnh tới nỗi ăn sâu vào tâm trí tôi và thắt chặt lại nút thắt trong lòng không thể nào mà gỡ ra được, tôi ân hận lắm! giá như ngày đó tôi không kiêu căng ngạo mạn thì biến cố đau thương này cũng sẽ chẳng xảy ra. tôi rất nhớ dễ choắt nhớ những kỷ niệm về chúng tôi, nhớ những gì dế choắt nói với tôi trước khi tắt thở. dù thời gian có xóa nhòa lãng quên đi tất cả thì những ký ức ấy vẫn mãi mãi in sâu trong tâm trí tôi.
Tôi còn nhớ rất rõ ngày hôm ấy và những sự việc đã xảy ra, hôm ấy là một ngày trời nắng đẹp cũng là vào lúc trời đã xế tà, những cơn gió phất phơ làm rung động cả những nhánh cỏ. những cành hoa chiếc lá được đặt ngay ngắn bên cạnh mộ dế choắt. khi nhìn thấy mộ choắt tôi lại không khỏi day dứt về những gì đã gây ra, tôi ngồi bên cạnh mộ choắt và tự trách mình ngu xuẩn, kiêu ngạo của bản thân tôi tự nhủ giá như hôm đó không trêu chị cốc thì bây giờ dế choắt đã không ra nông nỗi này. chuyện là như này các bạn ạ, hôm ấy khi tôi vô tình nhìn thấy chị cốc đã rửa mình bên dòng suối tôi liền nảy ra một ý nghĩ táo bạo và bày trò trêu chị cốc tôi chạy sang hang choắt để rủ anh ấy chơi cùng nhưng khi anh ấy nghe đến tên chị cốc thì liền hoảng sợ và khuyên tôi đừng chọc vào kẻo rước họa vào thân. nhưng tôi nào có chịu nghe anh ấy nói gì lúc đó với cái tính ngạo mạn kiêu căng tôi chỉ thấy choắt là một kẻ hèn nhát và liền bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ của choắt và cố chứng minh cho choắt thấy sự dũng cảm của mình. nói xong tôi liền chạy ra trêu chị cốc. chị cốc sau khi nghe những lời xỉa xói của tôi liền tức giận đùng đùng tôi còn nhớ rõ dáng vẻ lúc đó của chị. chị ta trợn tròn mắt giương cánh lên như sắp đánh nhau, lúc đó tôi chỉ chui tọt vào hang và nằm khểnh tôi chả dám tưởng tượng được chuyện sắp xảy ra nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình sợ hãi. lúc đó dễ choắt không biết chuyện gì nên đang loay hoay ở cửa hang chị cốc nhìn thấy dế choắt liền lao đến mổ choắt tới tấp, choắt phủ nhận rằng mình không làm gì cả nhưng chị nào có nghe khi đang trong cơn tức mỗi lần giáng mỏ xuống chị lại nói một câu "chối này" . bản thân tôi lúc này cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc nhưng vì quá sợ hãi tôi chỉ dám nằm trong đáy hang im thin thít cho đến khi chị cốc rời đi tôi mới dám ra ngoài xem choắt thế nào. choắt không dậy được nữa, chỉ nằm thoi thóp nhìn choắt tôi nhận ra mình đã gây ra một việc tồi tệ đến cỡ nào, tôi không nghĩ sự việc lại nghiệm trọng đến cỡ này giờ có nhận ra tội lỗi của mình cũng không thể làm choắt sống lại được. và tôi cũng không ngờ rằng anh ấy không trách tôi mà chỉ dùng chút hơi thở còn lại để khuyên nhủ tôi một câu cuối cùng"ở đời mà thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muôn cũng mang vạ vào mình đấy" nói xong choắt tắt thở , lúc này tôi chỉ biết xót thương cho choắt và tự trách bản thân mình, cũng chỉ tại cái thói ngạo mạn, kiêu căng ích kỉ mà đã khiến choắt phải lì khỏi cõi đời. từ vụ việc đó tôi bỏ hắn cái thói kiêu căng ngạo mạn ấy nhưng nút thắt về cái chết của choắt mãi mãi không thể nào gỡ bỏ được trong tôi.
chúc bạn học tốt!
nhớ vote 5s + camon + tl hay nhất cho mink nhé :>
#sssosss
Tôi đưa Dế Choắt đến chôn vào một vùng cỏ um tùm nhất và đắp thành nấm mộ to, trên đặt một vòng hoa trắng.
Lúc này, trời đã ngả về chiều, ánh trăng mờ nhạt chiếu trên từng bông cỏ khiến chúng có vẻ ảm đạm. Những bông hoa trắng trên mộ Choắt dường như ánh lên một màu tang tóc, đau thương. Trên bầu trời, mây như ngừng trôi, muôn vật đều yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió như tiếng dương cầm và nước như đang hát một bản thánh ca tiễn Choắt về cõi hư vô…
Trong khung cảnh buồn đến não ruột ấy, vẫn có người đứng lặng lẽ bên mộ Dế Choắt. Đó là tôi. Tôi nhớ lại những chuyện cũ mà ân hận, mà xót xa. "Giá như mình không trêu chị Cốc thì đâu đến nỗi… Anh Choắt ơi! Tôi không ngờ… Tôi dại quá!". Tôi thầm nghĩ vậy. Giờ đây, khi đứng trước mộ Dế Choắt, tôi mới nhận ra sai lầm của mình, mới biết phải sửa ngay sai lầm đó. Tôi nghĩ:
"Có biết đâu mà lường: hung hăng, hống hách thì chỉ có đem thân mà trả nợ cử chỉ ngu dại. Tất cả là tại tôi, anh Choắt ạ! Tôi mà không trêu chị Cốc thì bây giờ anh vẫn còn sống…". Tôi nghĩ đến lời dặn dò của Dế Choắt, một lời khuyên chân thành đã kéo tôi ra khỏi vẻ hung hăng thường ngày: "Ở đời mà có thói hung hăng bậy bạ, có óc mà không biết nghĩ, sớm muộn thì cũng mang vạ vào mình…". Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên, nghĩ về tất cả mọi người và những cử chỉ của mình mà thấy lòng ân hận: "Không anh Choắt ạ, anh ở nơi chín suối hãy yên tâm, tôi sẽ sửa sai khi còn chưa muộn. Tôi sẽ không phụ lời anh dặn dò đâu! Anh cứ yên tâm!".
Mặt trời đã gần lặn, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt soi khắp không gian. Tôi cúi xuống bốc một nắm đất đắp lên mộ cho Choắt. Tôi nhìn mộ Choắt lần cuối cùng rồi quay gót, quả quyết bước đi…
Gió vẫn thổi, cỏ cây, hoa lá lao xao rồi cúi rạp về phía mộ Choắt chào vĩnh biệt. Sương đã xuống, sương rơi từng giọt trên cỏ, từng giọt trên mộ Dế Choắt. Mặt trời đã lặn hẳn, cỏ cây vẫn như rì rào, lao xao, gió thổi mạnh sương vẫn xuống. Màn sương trắng in hình một chú Dế cúi đầu lầm lũi đi xa dần…
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247