Là học sinh, chắc hẳn ai ai cũng đã một lần lầm lỗi, phạm sai lầm khiến cho thầy cô phải buồn. Ngay cả tôi cũng vậy, chỉ vì một lần không học bài môn, tôi đã bị điểm kém khiến cho thầy phải buồn lòng rất nhiều về tôi.
Tôi là học sinh khá của lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt được điểm cao. Mỗi lần, thầy gọi tôi lên kiểm tra miệng, tôi đều trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Một hôm, trong giờ ôn tập, tôi chủ quan không xem lại bài cũ. Theo thường lệ, thầy sẽ gọi chúng tôi lên bảng làm để lấy điểm. Vì tôi đã được kiểm tra nên tin chắc thầy sẽ không gọi đến mình. Vì vậy, tôi ung dung ngắm trời qua khung cửa và thả hồn tưởng tượng đến những bộ truyện mà tôi chưa đọc đến. Nhưng một chuyện bất ngờ đã xảy ra, thầy yêu cầu chúng tôi lấy giấy ra làm bài kiểm tra. Biết làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa ôn bài cũ. Mọi khi làm bài, thầy vẫn hay báo trước để chúng tôi chuẩn bị cơ mà. Còn hôm nay sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của 1 số bạn. Tôi cũng ngơ ngác nhìn quanh, và chợt bừng tỉnh khi nhỏ An ngồi cạnh huých tay vào tay tôi nhắc chép đề và lo làm bài. Tiết kiểm tra hôm ấy đối với tôi như kéo dài vô tận, tôi loay hoay mãi cứ viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc tôi cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng nặng trĩ lo âu.
Một tuần sau thầy trả bài. Như thường lệ tôi nhận bài từ tay thầy đề phát cho các bạn. Liếc qua bài của mình, tôi thấy bị điểm 3. Không để cho ai kịp nhìn thấy tôi cố giữ nét mặt bình thản. Vẻ mặt ấy che giấu biết bao bối rối trong lòng tôi. Tôi biết ăn nói làm sao với thầy, với bố mẹ, với bạn bè bây giờ? Bố mẹ tôi mà biết họ sẽ đốt sạch sành sanh kho tàng truyện tranh của tôi cho mà xem. Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Các câu hỏi dồn dập ấy đạt ra khiến tôi càng lo lắng hơn. Bất chợt có 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi...
Khi thầy gọi điểm, đến tên mình, tôi bình tĩnh đọc to: "Tám ạ!". Thầy gọi tiếp tên các bạn khác và dường như không để ý lắm thì phải. Tôi tự nhủ: "Chắc thầy sẽ không để ý đâu vì có gần chục bài bị điểm kém cơ mà!". Để xóa sạch mọi dấu vết, tối hôm ấy tôi làm lại bài khác rồi lấy bút đỏ ghi điểm "tám" theo nét chữ của thầy. Ngày qua ngày, cứ nghĩ đến lúc thầy yêu cầu xem lại bài mà tôi lạnh cả người. Nhưng không biết trời xui đất khiến làm sao, mà thầy thật sự muốn xem lại bài của chúng tôi, vì điểm tám không khớp với con số thầy tổng kết trước khi trả bài. Cả người tôi lạnh run, mặt tôi tái mét. Tôi hốt hoảng khi nghe thầy gọi tên tôi. Thầy đã phát hiện ra tôi sửa điểm. Thầy gọi tôi lên và đưa giấy mời phụ huynh cho tôi. Thầy chẳng nói lời nào với tôi khiến tôi càng sợ và càng bối rối hơn. Tôi không còn tâm trạng để học các môn khác. Lúc ấy tôi cảm thấy "ghét" thầy biết bao! Tôi mới vi phạm lần đầu thôi mà sao thầy không tha thứ cho tôi chứ? Sự việc tiếp theo đó thì bố mẹ tôi biết truyện nên đã phạt tôi suốt mấy tuần liền không cho xem truyện, và bắt tôi làm bài tập miệt mài. Tôi lại càng "ghét" thầy hơn...
Một hôm, tôi tình cờ thấy quyển sổ tay của thầy trên bàn giáo viên, có lẽ là do thầy để quên. Do có tính tò mò nên tôi mở ra xem thử. Từng trang, từng trang là những ghi nhận về công việc, có cả những trang kỉ niệm của lớp và thầy. Thầy ghi lại tên các bạn bị ốm, nhận xét bạn này cần giúp đỡ về môn nào, bạn nào tiến bộ... Tôi cảm thấy bất ngờ quá. Thì ra thầy đã rất chăm chút, yêu thương chúng tôi. Tôi lật đến trang gần cuối, thầy viết về bài kiểm tra gần đây của lớp. Tôi hết sức ngạc nhiên khi có một đoạn nhỏ thầy viết về tôi: "Không hiểu sao con bé Hoa làm bài tệ quá nhỉ? Hay nó gặp chuyện gì không vui? Mình phải tìm hiểu nguyên nhân xem có giúp em ấy được gì không?..." Đọc những dòng tâm tình của thầy, tôi thấy khóe mắt mình cay cay, lòng tôi như thắt lại. Giờ đây tôi mới biết thầy luôn nghĩ vì lí do nào đó khiến tôi khiến tôi không làm bài được chứ có nghĩ vì tôi lười học bài đâu. Tôi biết làm gì để chuộc lỗi đây. Tôi muốn xin lỗi thầy lắm chứ nhưng lại không đủ can đảm để nói ra.
Dần dần thời gian cũng đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng nỗi ân hận, day dứt vẫn còn nguyên đó. Giờ tôi kể lại chuyện này mà lòng vẫn chưa hết day dứt. Ước gì tôi đủ can đảm để nói lời xin lỗi với thầy, và để nhận được sự tha thứ, bao dung của thầy. Thầy ơi! Em thật sự xin lỗi...
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247