Khi tôi vừa mới chập chững vào đời thì tôi đã được ba mẹ dạy phải giúp đỡ những người có hoàn cảnh và điều kiện khó khăn hơn . Vào hai thàng trước , tôi đã áp dụng điều này đấy . Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe nhé !
Tôi vẫn còn nhớ như in , vào buổi chiều hôm đó , khi tiếng trống trường vừa dứt , từ phía các lớp , học sinh ùa ra như kiến vỡ tổ , những đám mây đen nặng trĩu nước mưa không biết từ đâu cứ ùn ùn kéo đến . Ai ai cũng hối hả , vội vã trở về nhà để tránh những cơn mưa không mời mà đến này . Tôi cũng hoa vào dòng người đông nghịt ấy . Thâm vào đó , bụng tôi lúc này cũng đã đói meo . Thế nhưng đường về nhà tôi phải đi qua một con hẻm vắng . Từ xa , tôi bỗng thấy một vật màu đen nằm ngay ven đường . Khi đến gần thì tôi mới biết đó là một chiếc túi màu đen tuyền . Tôi nhạt lên rồi vừa đi chậm chậm , vừa đưa mắt ngó ngàng xem ai là chủ nhân của nó . Nhưng tôi chỉ thấy những bóng người vội vã về nhà để tránh mưa , chẳng có ai có vẻ gì là mất đồ cả . Một lúc sau , vẫn không có ai tìm kiếm chiếc túi . Tôi đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc cũng không biết là mình đánh rơi . Nếu biết thì chắc giờ này , người ấy đang loay hoay tìm kiếm . "Ai nhỉ ? Có thể là một cán bộ , công nhân hay một chú bộ đội ? Trong chiếc túi này chứa đựng những gì ? Tài liệu , giấy tờ hay tiền bạc ?"tôi tự nhủ . Bao câu hỏi hiện lên trong óc tôi . Vì tính tò mò nên tôi đã quyết định mở ra xem . Những gì trong chiếc túi ấy khiến tôi phải thốt lên :
- Trời ! Tiền ở đâu ra mà nhiều thế ?
Tôi đưa mắt nhìn quanh là nữa . Nhưng vẫn không ai chú ý đến tôi . Tôi nghĩ là :"Mình trả hay không trả ? Nếu như không trả thì cũng có ai biết đâu mà trách . Có tiền , mình sẽ mua được truyện tranh , mặc những bộ quần áo đắt tiền , mua những bông hồng xinh xắn để trang trí nhà cửa ,........" Tôi thích lắm , bước chân tôi như nhanh hơn , nhẹ nhàng hơn . Đang mải mê thả hồn vào những điều viễn vông ấy thì bỗng tôi nhớ có một lần tôi làm mất chiếc vòng tay mà người bạn cũ của tôi đã tặng trước khi bạn ấy chuyển trường . Cả mấy tuần , tôi ăn không ngon , ngủ không yên , cứ khóc sướt mướt vì nó . Tôi thầm nghĩ :"Chắc là giờ đây , chủ nhân của chiếc túi này chắc sẽ phải lo lắng , hớt hải đi tìm nó lắm ".
Nếu tôi trả , chủ nhân chiếc túi sẽ rất mừng . Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả ? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an . Gần đến giờ tan nên trụ sở công an phường rất vắng , chỉ có một chú trực ban . Thấy tôi ngập ngừng ở cửa , chú vồn vã hỏi :
- Có chuyện gì thế cháu ?
- Dạ thưa chú , cháu nhặt được chiếc túi này ạ . Cháu đem nộp , nhờ chú trả lại người đánh rơi .
Đỡ chiếc túi nhỏ từ tay của tôi , chú tươi cười xoa đầu rồi bảo :
- Cháu ngoan lắm , không tham của rơi ! Chú cháu mình cùng xem trong túi này có những gì để còn ghi vào biên bản .
Rồi chú lấy ra một xấp giấy chủ quyền nhà , chủ quyền xe và một xấp tiền toàn tờ năm trăm ngàn , không có một nếp gấp . Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi hỏi tôi địa chỉ , tên số điện thoại xuống phía dưới rồi tiễn tôi ra về .
Sáng thứ hai tuần sau , trong buổi lễ chào cờ đầu tuần , khi đang tuyên dương "Người tốt , việc tốt " , Tôi được thầy tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ . Người trao quà cho tôi là một chú công an . Tôi lục lọi trí nhớ và nhớ ra đây là chú công an mà tôi đã gặp tuần trước . Khi về đến nhà thì ba mẹ tôi đang tiếp một vị khách quý . Bác ấy cứ cảm ơn tôi mãi rồi còn cho tôi một trăm ngàn để mua sách vở nhưng tôi nhất quyết không nhận . Khi bác ấy mới bước ra khỏi cửa thì ba tôi đã xoa đầu và khen tôi ngoan . Lúc đó , tôi cảm thấy rất vui .
Tôi rất vui khi mình đã làm được một việc tốt . Bây giờ , khi nhớ lại , niềm vui và sự tự hào vẫn còn trỗi lên trong tôi .
Trên đời,ai cũng có một việc làm tốt mà tôi cũng thế.Một việc tốt mà tôi không bao giờ có thể quên được,tôi đã giúp đỡ một người bị tai nạ giao thông.Lúc đó,buổi chiều tôi đi bộ từ trường về tôi thấy có một chiếc xe ô tô chở ga chạy ngang đường.Tôi thầm nghĩ"chắc là cái xe chở ga này đi ngược đường mà".Nhưng tôi không ngờ lại có một cậu bé,đang chơi trên hè phố làm rơi quả bóng xuongs em chạy lại nhặt quả bóng.Người lái xe nhìn thấy,phang xe hết cỡ những xe chạy với tốc độ quá cao nên phang bị hỏng.Tôi liền chạy thật nhanh,nhảy ra cứu cậu bé xe chở ga phang ngag.Mọi người chạy ra hỏi xem có bị sao không,cùng lúc đó mẹ em chạy ra mẹ em xúc động không nói lên lời.Tôi được khen,nhưng trong lòng tôi rất vui vì đã cứu được một người.Việc tốt của tôi không bao giờ tôi quên,bởi vì nó chính là niềm tin của tôi để cứu những người khác.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247