Thời gian qua thật nhanh, thấm thoát đã mười năm trôi qua. Bây giờ tôi là một sinh viên, tôi trở về thăm lại mái trường trung học cơ sở thân yêu.
Con đường dẫn tôi đến trường đằ có một sự thay đổi kì lạ, khiến tôi không thể nhận ra được nữa. Đường được trải nhựa phẳng lì, khác xa con đường đầy sỏi đá, ổ gà ngày nào. Thấp thoáng mái trường hiện ra trong sương sớm. cổng trường ngày xưa nước sơn phai màu vì mưa nắng, nay đã được sơn lại. Bước vào sân trường tôi thấy cả một rừng cây cổ thụ. Cây phượng do lớp tôi trồng nay cũng đã lớn ơi là lớn. Chao ôi ! Nó lớn nhanh thật đấy, thân cây to lớn, tán lá trải rộng như muôn che kín cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn quang cảnh trường. Dãy nhà có lớp 6B của tôi nay đã được xây dựng lại, đẹp và khang trang hơn rất nhiều. Nhà có cửa kính, nền lát đá hoa, trong phòng có quạt trần, có đèn điện. Từ xa, tôi đã nghe thấy giọng nói âu yếm và quen thuộc trong lớp 6B vọng ra. Tôi tiến lại gần hơn, những cô cậu học sinh ngồi cạnh cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn vào thấy một dáng người gầy và dong dỏng cao, mái tóc dài xoã ngang vai, tôi nhận ra là cô Nga, cô đã từng chủ nhiệm năm tôi học lớp sáu. Tôi đứng nghe cô giảng bài và nhớ lại cái cảm giác được nghe cô dạy học. Tôi không bao giò quên được những bài học mà cô đã dạy.
Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Cố Nga cho cả lớp nghỉ rồi cô thu dọn sách vở và ra khỏi lớp. Tôi liền bước đến bên cô và chào :
Cô nhìn tôi với ánh mắt dịu hiền, trong ánh mắt ấy có sự ngỡ ngàng. Cô nhìn tôi một lúc rồi nói :
Tôi reo lên :
Tôi rất mừng vì cô đã nhận ra tôi, một đứa học sinh ngang bướng và nghịch ngợm thuở nào. Tôi còn nhớ, có lần tôi đã làm cho lớp không xếp thứ nhất toàn trường chỉ vì tôi đi học muộn. Nhưng hôm đó, cô đã không trách mắng tôi, cô chỉ khuyên : “Lần sau em cố gắng đi học sớm, đừng để cả lớp vì em mà bị ảnh hưởng”.
Khi nói chuyện với cô tôi nhận ra trên khuôn mặt cô đã có nhiều nếp nhăn và tóc cô đã điểm bạc
Bỗng, một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã hết, cô phải vào lớp dạy học, nhưng cô trò vẫn lưu luyến mãi không muốn rời nhau.
Tạm biệt mái trường trung học thân yêu, nơi đã để lại trong tôi bao kỉ niệm vui buồn và là nơi đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hi vọng. Dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, tôi cũng sẽ mãi nhố về ngôi trường thân yêu của tôi. Xin chào nhé mái trường thân yêu !
cho mk ctlhn+cảm ơn+vote 5 sao
Thời gian trôi qua thật nhanh thoắt cái đã 10 năm sau tôi đã trở thành 1 cậu thanh niên trưởng thành sắp ra trường
Vào dịp 20/11 tôi cùng nhóm bạn bè của tôi về thăm trường cũ
Trên đường đến trường trong lòng tôi thật vui mừng chưa bao giờ tôi vui đến vậy đến cổng trường tôi ấn tượng nhất là sân trường trước kia sân trường lát gạch gồ gề, bây giờ được làm phẳng rất đẹp .Vào trường đang tổ chức 20/11 ngày trường ồn oà cả lên tôi đi đến lớp mà tôi đã để lại bao nhiêu kỉ niệm ngày tôi mới bắt đầu lên cấp 2 .Hồi đó người cô mà tôi yêu quý nhất là cô Mi bước vào lopws tôi là tôi nhớ ngày kỉ niệm với cô cô đã dạy tôi hồi lớp 6 .Ra ngoài sân là cây bàng to lớn hồi đó tôi cùng các bạn hay chơi ở đó .Trong lúc tôi đang bỡ ngỡ trước cảnh vật ở trường thay đổi bỗng có người vỗ vào vai tôi ,tôi dật mình ngoảnh lại hoá ra là cô Mi hai cô tro ngồi lại trên hàng ghế đá nói về chuyện cũ .Thời gian lại trôi đi đến lúc tôi phải ra về nhưng lòng tôi vẫn còn lưu luyến
Tôi và cô chia tay .tôi còn quanh về trường nhiều hơn
CHÚC BẠN HỌC TỐT
NHỚ CHO MÌNH 5SAO VÀ HAY NHẤT CẢM ƠN NHÉ
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247