Trang chủ Ngữ văn Lớp 6 Trong quãng đời đi học, em đã có rất nhiều...

Trong quãng đời đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm về ngôi trường. Hãy kể lại một kỉ niệm mà em nhớ nhất. câu hỏi 1453303 - hoctapsgk.com

Câu hỏi :

Trong quãng đời đi học, em đã có rất nhiều kỉ niệm về ngôi trường. Hãy kể lại một kỉ niệm mà em nhớ nhất.

Lời giải 1 :

Dòng chảy thời học sinh cứ thế chảy mãi mang bao nhiêu kỉ niệm, dĩ vãng của một thời áo trắng. Dòng chảy chảy mãi từ thế hệ này đến thế hệ khác, những gương mặt mới trên ghế nhà trường, những khuôn mặt cũ rời xa ngôi nhà thứ 2 gắn bó với mình suốt cả một chặng đường tuổi học trò. Có lẽ, giờ đây nhìn lại tui lại mang trong mình những dòng tâm trạng bồi hôi mà kỉ niệm vô cùng khi còn là một hs lớp 9. Cái lớp cuối cùng của ăm cấp 2, những người bạn cũ, những khung trời cũ hay những thầy cô giáo cũ. Một năm học để lại bao nhiêu tiếc nuối, bao nhiêu vui buồn, hồn nhiên mang tên tôi đã ra trường. 

Đẹp thật! tuổi đẹp nhất đời. Những người bạn ngỡ không bao giờ quên, gắn bó suốt 4 năm đọng lại những dòng hồi ức hằng mãi trong tim, kí ức thật khó để xóa đi một khoảng trời đẹp như vật trong tim. Những đứa bạn mang nhiều màu sắc khác nhau mỗi đứa mỗi tính, pha trộn làm cho một đám bạn càng náo nhiệt và thêm vui. 

Tôi nhớ những lúc nắng oi bức, đổ mồ hôi ướt át thì con Nhi lại đem những trái xoài chưa được rửa sạch, cảm đám túm lại dưới gốc cây bàng dành dật nhau những miếng xoài châm muối ăn. Đôi khi lén lút đưa nhau từng miếng ăn trong giờ học. ÔI! thật vui biết bao. Nhiều lúc chỉ nhìn nhau với một ánh mắt cũng đã ngầm hiểu ý nhau. 

Tôi nhớ những lúc không học bài hay tệ một môn nào đó thì lại có những đứa bạn xuất hiện như một vị thần. Con Hằng lớp trưởng tâm điểm chú ý trong những giờ kiểm tra, con Phúc lớp phó- cô gái mang tâm hòn văn vẻ luôn là tâm điểm chú ý trong giờ văn. Con Phương và thằng An lịch sử luôn đc bọn tôi ghép đôi vì cùng đam mê môn sử và hay trò chuyện với nhau. Chơi chung cảm đám thì cần những người bạn tài vẻ thế này

Tôi nhớ những lúc cùng nhau trốn học, những lúc hẹn nhau cái kèo đi chơi, hay là nói chyện cả một giờ học, những lúc an ủi nhau khi bị điểm kém...

Tuổi học trò luôn mang lại cho tôi những trang kí ức khác nhau, mỗi ngày mỗi câu chuyện lại những trải nghiệm những bài học. Đến đây hỏi kỉ niệm đáng nhớ của tuổi học trò của tôi là gì, thì tôi xin trả lời là tuổi thanh xuân được cắp sách đến trường cùng bạn bè, những ngày thàng ngông cuồng của tuổi trẻ có nhau, những  ngày cùng nhau vui đùa có, buồn vui có, day dứt, bỡ ngỡ =, hồn nhiên... những cảm xúc mà sau này khi nhìn lại của một tròi thanh xuân mà tôi tương lai không còn nữa

Thảo luận

Lời giải 2 :

Hôm nay ngồi soạn lại sách vở cũ, trong chồng sách rớt ra một tấm ảnh đã hơi ố vàng. Ồ, thì ra là tấm hình tập thể lớp với cô Hương – cô giáo cũ của tôi. Mặt sau tấm ảnh vẫn còn rõ nét chữ quen thuộc của Cô đề tặng. Cảm động và bồi hồi, tôi nhớ lại…

Hồi đó, mới vào lớp 6 tôi là một con bé người Huế, bỡ ngỡ và xa lạ với đất Sài Gòn. Bởi cái giọng Huế ngai ngái, nên tôi thường bị các bạn cười, chế nhạo. Lần đầu tiên tôi đứng lên phát biểu là vào giờ cô chủ nhiệm. Vừa mở miệng :” Thưa cô câu ni không đúng mô, bởi vì…” chưa kịp nói hết câu thì ”ha ha..hi hi” đủ các thứ giọng cười hô hố vang lên “ Bắc kìa bọn bay ơi !”,”Không phải, Huế !”,”Nói nghe ghê quá bọn bay !”…Hàng loạt câu chế nhạo đập vào tai tôi. Tôi đứng chôn chân, không dám nhìn ai, xấu hổ không trả lời tiếp rồi ngồi phịch xuống. Kể từ lần đó, tôi rất ngại phát biểu. Tôi vẫn cố gắng hòa mình với các bạn nhưng nhận lại được cũng chỉ là những tràng cười. Tôi cảm thấy bất lực. Từ đó, tôi như con ốc, chỉ biết thu mình trong vỏ. Ngồi một góc lớp suốt buổi học rồi lại thui thủi ra về. Không khí của những buổi học thật ngột ngạt. Tôi nhớ Huế và bè bạn. Suy nghĩ rất lung, tôi quyết định đổi giọng và thế là dần dần tôi không phải là tôi nữa, tôi nói lai lái giọng Sài Gòn xa lạ, luôn luôn phải uốn lưỡi, sửa miệng. Cũng từ đó tôi cũng trò chuyện với bạn họ một cách tự nhiên.

Lần đó cô giáo dạy Địa lý lớp tôi nghỉ sinh em bé, nên cô Hương vào dạy thay. Buổi đầu tiên, sau nghi lễ, cô giới thiệu : “ Cô tên là Mai Hương, từ giờ đến hết năm ni cô sẽ dạy…”. Chưa hết lời, môt tràng cười vang lên, kèm theo những tiếng nhái giọng Huế…” Thì ra cô là dân Huế !”, “Lớp ta lại có thêm một xôi nhão nữa !” Tự nhiên tôi cũng cười theo, chẳng biết sao tôi lại a dua như vậy.

Cô sững người. Sau ánh mắt giận dữ, cô bỏ ra ngoài. Không khí lớp chùng xuống. Tiếng cười im bặt. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hối hận hay là bất ngờ ? Riêng tôi, tôi thấy mình thật ngu ngốc. Tôi quên rằng tình huống của cô bây giờ cũng là phút đầu của tôi ở lớp, chính là nỗi buồn suốt cả 1 học kì. Đối với cô giáo lại tệ hại hơn : là sự xúc phạm, vô lễ ! Bỗng thâm tâm tôi giục : phải làm một việc gì ngay để chuộc lỗi. Tôi đi tìm cô. Cô ngồi một mình trong thư viện, mắt đỏ hoe. Tôi đến bên cô, khẽ nói : Em xin lỗi, cô đừng buồn nữa, chắc các bạn tê chỉ lỡ miệng chứ không cố ý mô..”.Tôi tự ngạc nhiên bởi cái giọng Huế xưa kia lại vang lên. Cô Hương ngước mắt về phía tôi với vẻ ngạc nhiên, cô ôm chầm lấy tôi nức nở. Sống mũi tôi cũng cay cay.

Sau đó lớp trưởng đến gặp cô để xin lỗi. Khuôn mặt cô giản ra độ lượng. Các giờ địa lý lại bình thường, vui vẻ.

Từ đó, tôi lại có thể tự tin nói tiếng Huế-thứ ngôn ngữ bình dị, thân thuộc từ tấm bé.

Tôi phủi bụi trên tấm ảnh, cất cẩn thận vào tập hình- cất một kỉ niệm khó quên năm đầu cấp.

@NO COPY

@học tốt

Bạn có biết?

Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.

Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆT

Tâm sự 6

Lớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!

Nguồn : ADMIN :))

Copyright © 2021 HOCTAP247