Vào mỗi buổi tối thứ bẩy thì gia đình tôi cũng như bao gia đình khác đều rất vui vẻ do đây là ngày cuối tuần nên mọi người đều tụ tạp đông đủ ở nhà tôi để chuẩn bị cho buổi sum họp cuối tuần .Thứ bảy vừa rồi nhà tôi vui hơn hẳn mọi khi vì có chị gái tôi đưa các cháu xuống cùng ăn bữa cơm sum họp cuối tuần với gia đình.
Buổi chiều hôm đó mẹ gọi tôi dạy sớm hơn mọi khi để chuẩn bị bữa cơm tối cho gia đình để đợi mọi người về cùng ăn cơm tối với gia đình. Vì hôm nay có đông đủ mọi người nên mẹ tôi bắt một con gà trống rất to để làm thịt đãi mọi người. Riêng gà thì tôi khoái lắm một phần là gà nhà tôi thì khỏi chê một phần la do gà nhà tôi chỉ khi được mẹ chế biến thì nó mới đậm chất vị ngon của gà. Thế nên tôi hăng hái đi làm gà với mẹ ngay. Chỉ một loáng sau chú gà đã được xử lí rất nhanh gọn và đã được mẹ chế biến thành rất nhiều món hấp dẫn như gà luộc và cả gà rán nữa. Đúng sáu giờ tối thì cơm nước đã chuẩn bị gần như xong chỉ đợi mọi người về để ăn thôi. Hôm nay bố tôi nghỉ làm đồng sớm hơn mọi ngày để vào phụ mẹ một tay làm bếp. Mẹ tôi thì đang tranh thủ sào rau và rán gà còn tôi thì đang đơm thức ăn ra đĩa. Riêng bố tôi thì được mẹ phân nhiệm vụ là chặt gà giúp mẹ. Hôm nay còn vui hơn nữa khi chị gái tôi gọi điện là chiều nay sẽ bắt xe từ Hà Nội về.Thế là bữa cơm hôm nay sẽ đông đủ hơn rất nhiều lần. Chỉ một lát sau thế là chị gái và anh rể đã đem xuống là không thể không đem theo thằng cò là đứa cháu mà tôi yêu quý nhất. Anh thì ngồi trên nhà ống nước với bố còn chị thì xuống xem mẹ con tôi còn việc gì không. Một lát sau thì chị gái tôi đã vầ ,lâu lắm rồi chị mới vầ nhà nên gặp được chị ai nấy cũng vui mừng cười vui không ngớt. Thế là đã đông đủ tất cả các thành viên ,chị em chúng tôi nhanh nhẹn bê tất cả các đồ ăn lên trên nhà để chuẩn bị cho bữa cơm cuối tuần. Thằng cò cũng nhanh nhẹn xuống mang giúp tôi ý bát. Gớm lâu lâu không gặp mà nó đã lớn hơn rất nhiều mà nhanh nhẹn hơn hẳn. Nhìn cái điệu bộ hớn hở của nó là tôi biết chắc nó thích lắm vì lâu lắm rồi nó chưa xuống nhà tôi mà,phần vì nó phải đi học nhiều phần cũng vì nàh xa nên nó không được thường xuyên tới đây. Thế là chỉ một loáng đồ ăn đã được dọn sẵn lên. Đây chính là lúc mọi người chúng tôi quây quần bên mâm cơm ấm áp. Mọi người hỏi nhau rất nhiều chuyện. Chị gái tôi thì kể chuyện đi làm trên Hà Nội,,và lâu rồi chị không về nên dường như chị chính alf tâm điểm của bữa cơm hôm nay. Rồi mẹ tôi hỏi chuyện học hành của thằng cò và công việc của hai vợ chồng anh chị,nghe chị tôi kể về những trò phá của nó mà cả nhà tôi bò lăn ra cười. Nghịch là thế nhưng tôi phải công nhận rằng nó rất thông minh và học giỏi nữa. Mới học lớp một thôi mà nó đã có rất nhiều huy chương của tỉnh. Nhắc đến việc học của nó mẹ tôi lại nhắc đến việc học hành của tôi luôn. Tôi ngại đến đỏ cả mặt xấu hổ vì không bằng thằng thằng cháu. Thấy thế chị tôi cũng nói đỡ cho tôi và cuộc nói chuyện lại được chuyển sang chủ đề khác. Tôi thấy mình đâu đến nỗi tệ đâu chỉ là do thằng cháu tôi nó quá giỏi thôi mà.
Mẹ tôi gắp thức ăn cho hai chị nhắc hai chị không sống với mẹ thì phải ăn uống cho tốt đừng để bị ốm,tôi cũng thấy thương hai chị lắm bởi nhìn chị gầy hơn nhiều thấy thế tôi cũng dành những miếng ngon gắp cho thằng cháu và cả chị nữa. Và rồi cứ thế mọi người ăn uống nói chuyện ,tiếng cười nói vang lên không ngớt làm chung tôi dường như quên đi tất cả mọi lo nghĩ và bây giờ đối với chúng tôi chỉ có gai đình mà thôi. Khoảng chừng một tiếng sau chúng tôi đều đã ăn rất no,ăn xong tôi và chị nhanh chóng thu dọn bát đĩa,anh tôi thì lại tiếp tục nói chuyện uống nước với bố còn chúng tôi thì đi rửa bát. Mẹ tôi thì chuẩn bị một số thức ăn để cho thằng cò mang về. Chẳng mấy chốc đã chín giờ tối mẹ tôi giục thằng cò không chơi nữa chuẩn bị còn về. Khổ thân nó đang chơi dở nó chẳng muốn về tẹo nào. Chị tôi phải thí nó là mai lại xuống nó mới chịu về.
Thế là một buổi chiều thứ bảy ý nghĩa đã kết thúc,trong tôi vẫn còn nguyên cái tâm trạng sum họp của gia đình tôi. Tôi mong sao những buổi sum họp cuối tuần như thế này sẽ thường xuyên đông đủ như thế này bởi những dịp như thế này khiến chúng tôi thêm yêu quý hiểu gia đình mình hơn.
Ai đó đã từng nói rằng: Tiền có thể mua được thuốc nhưng không mua được sức khỏe, tiền có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian, tiền có thể mua được nhà nhưng không mua được tổ ấm. Đó là gia đình, thứ mà dẫu đánh đổi bao nhiêu tiền bạc cũng không thể mua được. Và tôi luôn tự hào bởi có một tổ ấm đáng quý như thế.
Gia đình tôi sống theo lối truyền thống xưa, là một gia đình tam hệ: ông bà, bố mẹ và ba chị em tôi. Và tôi yêu thương tất thảy những thành viên trong gia đình mình.
Ông bà tôi là những con người thuộc thế kỉ trước, những người đã được nếm trải những tháng năm của mưa bom bão đạn, của những nạn đói và cả những tháng năm hào hùng của đất nước những ngày “Tổ quốc có bao giờ đẹp thế này chăng?”, rồi cả những năm tháng hòa bình xây dựng đất nước như bây giờ. Ông tôi là một cựu chiến binh, đã vào sinh ra tử trên chiến trận, đã sống đúng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình đối với nhân dân, Tổ quốc. Vì thế, khi được trở về, ông lúc nào cũng vui tươi, điềm đạm và chân thành như những người lính Cụ Hồ. Cuộc sống của ông thật nhẹ nhàng với những vườn cây cảnh, với thú uống trà và cả những trưa kể cho các cháu về thời trẻ của mình. Bà tôi chính là biểu tượng của người phụ nữ Á Đông. Nét duyên trong nụ cười, sự nhẹ nhàng trong lời ăn tiếng nói, khéo léo trong mọi việc, bà đều không bị thời gian lấy mất. Hay ngay cả thời gian cũng không nỡ làm điều đó? Bà tôi thích đan khăn, đan áo cho con cháu. Bà thường nói: “Đến cái tuổi gần đất xa trời rồi, làm được gì cho con cháu thì phải làm chứ, cho con cháu mình sau này bớt khổ”.
Có phải nhờ sự giáo dục của ông bà nội mà bố tôi mới trở thành người thành công và đáng kính như thế. Theo bước của ông, bố tham gia vào bộ công an góp phần đảm bảo trật tự an ninh đất nước. Có lẽ do đặc thù công việc, mấy chị em tôi chẳng mấy khi được thấy bố nhưng tình yêu thương và tấm lòng của bố tôi vẫn cảm nhận được qua mỗi cái ôm, món quà bố dành cho chúng tôi. Vì thế, chúng tôi gắn bó với mẹ nhiều hơn. Là một giáo viên, mẹ luôn biết cách dạy chúng tôi thế nào là đúng sai mà không áp đặt. Hơi ấm của mẹ, từng cái ôm, bàn tay uốn chữ cho chúng tôi đã trở thành tuổi thơ của những đứa trẻ chúng tôi rồi.
Tôi là chị cả trong ba đứa: một đứa lớp 1 và một đứa 4 tuổi. Nhưng chúng tôi chơi với nhau rất vui, như những người bạn không phân biệt. Vì thế, mỗi khi nghịch ngợm thì cả ba đứa đều bị mắng chung. Đôi khi vì giành đồ chơi, đồ ăn ngon mà chúng tôi cãi nhau, nhưng cuối cùng đồ ăn luôn được chia làm ba đều nhau, vì chúng tôi sẽ ăn không ngon nếu những người kia không có đồ ăn.
Không có điều gì là hoàn hảo. Vậy nên, thỉnh thoảng chúng tôi cũng có những mâu thuẫn, vì những người của thế hệ trước không thế hiểu chúng tôi nghĩ và muốn gì. Nhưng ông bà tôi biết cách điều hòa mọi thứ, mọi người cùng ngồi lại với nhau để giải quyết. Nhớ những buổi tối cả nhà ngồi nhìn mâm cơm mà không dám ăn vì bố chưa về, những tối mọi người cũng ngồi xem phim thật là vui biết mấy.
Một gia đình hạnh phúc không cần có nhà cao cửa rộng, không cần nhiều tiền. Hạnh phúc sẽ đến nếu chúng ta biết lấp đầy chỗ trống cho nhau, để chúng ta được mãi mãi bên nhau.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 8 - Năm thứ ba ở cấp trung học cơ sở, học tập bắt đầu nặng dần, sang năm lại là năm cuối cấp áp lực lớn dần nhưng các em vẫn phải chú ý sức khỏe nhé!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247