Bài làm :
Tôi có thể đoán ấn tượng đầu tiên của một ai đó khi lần đầu tiên gặp bố tôi . Thế nào họ cũng cho rằng ông là một người có dáng vẻ nghệ sĩ và trông rất nhàn hạ với gương mặt khá điển trai , đôi mắt sáng và mái toác đen bồng bềnh . Nhưng tôi nghĩ rằng bạn sẽ nghĩ khác khi chú ý đến đôi bàn tay to , thô ráp và chai sạn của bố tôi
Bố tôi có bàn tay theo tôi nghĩ là rất to . Bàn tay đó sần sùi , cứng và khô . Nó là dấu tích lao động suốt cả cuộc đời của ông : lúc bé làm ruộng giúp ông bà nội , lớn lên lái xe ô tô chở hàng và giờ là làm công nhân trong một công ty nhỏ gần nhà . Chính những công việc vô cùng bình dị ấy đã khiến bố tôi có bàn tay đó . Bàn tay đã nuôi dưỡng và che chở cho tôi suốt những năm tháng cuộc đời .
Bố tôi không phải là một người cao to . Ông có thân hình nhỏ nhưng rắn chắc . Nước da ngăm ngăm bị nhuộm màu bởi thời gian . Bố là một người hiền lành và rất vui tính . Ông thường dành nhiều thời gian để chơi cùng chị em tôi . Có khi bố tôi làm một chú ngựa , có lúc lại làm hành khách trên con tàu tí hon của chúng tôi . Rồi rùng mình một cái , bố lại là khán giả cho hai cô ca sĩ nhí thể hiện . Bố là người bạn lớn gắn bó suốt năm tháng với chị em tôi . Bởi vì bố rất yêu trẻ con nên lúc nào nhà tôi cũng đông vui nhộn nhịp . Lũ trẻ con trong xóm thường đến nhà tôi chơi . Tôi và tụi nó chơi đùa , chạy nhảy và phá phách trong nhà . Bố tôi chỉ mỉm cười và đôi lúc nhắc nhở chúng tôi khi quá nghịch . Ông không bao giờ lớn tiếng hoặc đánh mắng chị em tôi . Bố tôi yêu thương và chiều chuộng chị em tôi như vậy có lẽ vì thương chúng tôi còn quá nhỏ mà đã thiếu thốn tình cảm . Năm tôi mới lên tám tuổi , mẹ tôi đột ngột qua đời , để lại cho bố hai đứa con nhỏ . Lúc đó , em tôi mới sáu tổi và vẫn chưa biết làm gì . Một nách hai con , bố tôi mang trách nhiệm vừa phải làm bố và phải làm mẹ . Đó là một thời kì khó khăn của gia đình tôi .
Tôi tưởng bố tôi vui tính và là người không bao giờ biết buồn . Nhưng tôi đã nhận ra là mình đã sai , bố cũng như bao nhiêu bậc cha mẹ khác , cũng buồn khi con cái mình không ngoan . Một lần , tôi và đám bạn rủ nhau ra sông chơi . Khi về , đứa nào đứa nấy mình mẩy ướt như chuột lột . Bố tôi biết chuyện và mắng tôi một trận và cấm tôi ra khỏi nhà trong vòng mấy ngày . Tôi giận bố lắm , bởi tôi nghĩ bố không còn thương tôi nữa . Tôi giận không thèm nói truyện với bố . Đêm hôm đó , tưởng tôi đã ngủ , bố vào đắp chăn cho tôi và ông ra ngoài ghế ngồi . Trong bóng tối chỉ có le lói một chút ánh sáng , nhìn bố tôi sao mà buồn đến vậy . Bố ngồi lặng lẽ , thỉnh thoảng lại nheo đôi mắt đã bắt đầu có nếp nhăn nhìn xa xăm . Khuôn mặt lúc này không còn giận dữ nữa mà thay vào đó là một ánh mắt buồn rầu . Lúc này , tôi mới nhận ra được lỗi lầm của mình và hứa sẽ không bao giờ nghịch dại như vậy nữa .
Bây giờ , tôi đã lên cấp hai , tôi càng cảm thấy yêu bố mình hơn Tuy không có mẹ để dìu dắt những bước chân của tôi nhưng tôi đã có bố . Nếu ai hỏi người tôi yêu quý nhất là ai thì tôi sẽ trả lời là bố của tôi
@trangnguyen930
vote 5 sao cho mk nhé ctlhn và cảm ơn iu bn
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con”
Mẹ là người đã sinh ra em, nuôi dạy em từng ngày, dõi theo em từng bước đi trên đường đời từ khi sinh ra đến khi trưởng thành. Mẹ là người thân gần gũi nhất của em. Chắc điều này không chỉ đúng với riêng em mà có lẽ nó còn là lời khẳng định của nhiều người.
Mẹ em không xinh đẹp như những người phụ nữ thành phố với những nét đẹp son phấn. Mẹ em có một khuân mặt rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của độ tuổi ngoài bốn mươi. Mái tóc dài đen óng, nhẹ nhàng,chưa một vết đốm bạc được mẹ buộc gọn gàng phía sau. Mẹ em có một cái mũi dọc dừa cùng đôi mắt tinh nhanh nhưng ẩn chứa phía sâu bên trong đôi mắt đó là những sự lo lắng. Đó là những nỗi lo cho gia đình, cho con cái, cho tương lai. Mẹ em có hàm răng trắng đều như bắp và một đôi môi mỏng. Bà ngoại em từng nói trước đây bàn tay của mẹ em trắng đẹp vô cùng nhưng vì phải làm nhiều việc nặng nên dần dần bàn tay ấy không còn đẹp như trước mà sần sùi, trai sạn. Hàng ngày, em rất thích được nắm bàn tay ấm áp ấy trước khi đi ngủ. Mẹ có một vóc dáng cân đối nên mẹ mặc bộ quần áo nào em cũng thấy đẹp. Ở nhà, mẹ em thường hay mặc những bộ quần áo giản dị, chỉ khi nào mẹ đi đám cưới hoặc họp lớp, em mới thấy mẹ mặc những bộ đồ thời trang hơn. Em tự ngẫm nghĩ, nếu mẹ được sinh ra, lớn lên và được gả vào nhà giàu có, chắc mẹ em sẽ đẹp và quý phái hơn nhiều.
Mẹ luôn ăn nói nhẹ nhàng với những người xung quanh. Mẹ sống hòa nhã và hay giúp đỡ hàng xóm láng giềng nên được mọi người quý mến. Mẹ cũng thường xuyên tham gia các hoạt động đoàn thể của thôn xóm. Mẹ thường hay tham gia những hội thi “Kéo tay hay làm” của hội phụ nữ xã như: hội thi cắm hoa, hội thi nấu ăn “Gia đình điểm 10”…và luôn dành được những giải cao trong các cuộc thi đó. Em luôn tự hào vì người thân gần gũi nhất của em luôn có một vẻ đẹp bất diệt – vẻ đẹp tâm hồn.
Mẹ em rất tận tụy với công việc. Mẹ nấu ăn rất ngon, trình bày đẹp mắt nhất là những món ăn truyền thống của người Việt Nam. Mẹ thường xuyên dọn dẹp nhà cửa và giữ gìn cho nhà cửa luôn gọn gàng, sạch sẽ. Mẹ rất yêu thương và bao dung em. Mỗi lần em mắc lỗi hoặc bị điểm kém thì mẹ luôn động viên,khuyên bảo em cần cố gắng hơn . Còn khi em được điểm cao trong các kì thi học kì mẹ luôn có những phần thưởng xứng đáng để khích lệ tinh thần em. Mẹ luôn quan tâm, chăm sóc cho em từng bữa ăn, giấc ngủ. Mỗi lần em bị ốm, mẹ lại thức cả đêm ngồi trực bên giường chăm sóc em, canh giấc ngủ cho em. Em vẫn còn nhớ một lần mà em không bao giờ quên được, hôm đó em lao ra khỏi nhà, vội chạy thật nhanh ra bến xe bus kẻo xe đi mất, bỗng thấy tiếng mẹ gọi:
– Con ơi, con đem theo cái ô kẻo nhỡ trời mưa con à!
– Không cần đâu mẹ, trời không mưa đâu – Em trả lời mẹ rồi chạy như lao về phía bến xe trước cái nhìn theo của mẹ.
Thật may là em không bị nhỡ xe, không muộn học. Ngước lên nhìn trời, thấy mặt trời vẫn buông xuống những tia nắng rực rỡ, em nghĩ “Trời nắng chang chang thế này mà mẹ bảo mang ô kẻo mưa, mưa làm sao được…!” Nhưng đúng là thay đổi như thời tiết, trời vừa nắng, ấy vậy mà chỉ chốc lát mây đen ùn ùn kéo đến chả mấy chốc những trận mưa ào ào chút xuống. Đã hết bốn tiết học mà trời vẫn mưa chưa ngớt. Em không thể ra bến xe để bắt xe về. Em nghĩ: “Giờ này ở nhà chắc mẹ lo lắm vì giờ này mình chưa về”. Vừa chợt nghĩ xong bỗng nhiên em nghe thấy tiếng xe máy quen thuộc. Thì ra mẹ đã đi xe máy đến đón em về, em mừng quýnh, leo ngay lên xe và cùng mẹ về nhà. Em ngồi sát và ôm mẹ thật chặt vì lạnh. Hôm ý em đã bị sốt vì cảm lạnh. Mẹ lại là người chạy xe đội mưa đi mua thuốc cho em uống. Đêm ý, mẹ đã thức trắng bên giường em vì em sốt cao quá. Đến sáng tỉnh dậy, em vẫn thấy mẹ ngồi đó đôi mắt mẹ thâm quầng, tay nắm chặt tay em, em chợt nhớ ra việc chiếc ô, giá mà hôm qua em nghe lời mẹ mang theo ô, em đã về nhà bằng xe bus và đã không bị cảm lạnh như thế này. Em nhận ra lỗi của mình, em thì thầm bên tai mẹ “Con xin lỗi vì đã không nghe lời mẹ”. Mẹ vỗ về em: “Không sao, không sao con, con khỏe lại là tốt rồi”. Em chợt hiểu, tình yêu của người mẹ dành cho con là vô tận, không có gì có thể so sánh được và em không thể phủ nhận mẹ là người thân gần gũi nhất của em.
Em rất yêu thương mẹ và luôn tự hào được là con của mẹ. Mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc cho em. Em luôn tự hứa với bản thân sẽ cố gắng rèn luyện đạo đức và học tập thật giỏi để sau này trở thành nhân tài giúp ích cho xã hội, cho đất nước và mãi là niềm tự hào của mẹ.
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247