Câu 1 :
Thomas Carlyle đã từng nói : "tất cả những gì con người làm, nghĩ hoặc trở thành được bảo tồn một cách kỳ diệu trên những trang sách". Vì thế nên đọc sách là ngọn đèn cảm hứng bất diệt, dẫn dắt con người đến 1 lối sống tích cực. Ai mà không có sách vẫn vượt lên làm chủ tri thức ? Chắc chắn bạn dù hoàn hảo đến đâu, cũng sẽ có những khuyết điểm nhỏ mà bản thân không biết; chắc chắn bạn có say sưa như thế nào đi nữa, cũng sẽ có lúc bạn nản lòng,.... Nhưng đừng lo lắng cuốn sách "Đắc nhân tâm" của Dale Carnegie sẽ dẫn dắt bạn. Đây là 1 cuốn sách rất nổi tiếng bởi giá trị cao đẹp bằng những lời khuyên để ta có thêm nhiều kinh nghiệm khi ra ngoài xã hội; cách ứng xử trong cuộc sống làm con người cư xử đúng đắn, giảm những vụ xô xát chỉ vì những lí do không chính đáng; Và là cách giúp ta hiểu người, hiểu mình bởi đa số người dân ngày nay, họ chỉ chú ý đến tiền, của cải mà quên đi tình cảm của bản thân cho mọi người và quên chính bản thân mình; Cuốn sách còn làm chính bản thân ta chạm đến tận cùng của cái đẹp, hẳn thời 4.0 ngày nay, ai cũng chỉ nghĩ vẻ ngoại hình là đủ mà quên đi giá trị của con người, "đắc nhân tâm" sẽ giúp bạn khai thác giá trị bản thân. Vậy cuốn sách đó đã khơi dậy cho tôi hướng đến tương lai luôn chắt đầy những cảm xúc tích cực !
Câu 2 :
- Sáng kiến kinh nghiệm nhằm phát triển văn hóa đọc cho cộng đồng theo tôi là sách điện tử
- Mục tiêu : hướng tới tương lai của những bạn trẻ sinh ra tại thời hiện đại hóa
- Đối tượng hưởng lợi : cả cộng đồng, vì những đứa trẻ ham chơi, tích điện tử sẽ thích thú hơn khi đọc cuốn sách hấp dẫn bằng chính sở thích là điện tử của mình, còn những trẻ ham đọc sách ắt sẽ tìm hiểu nhiều về sách để tìm đến và đọc .
- Nội dung công việc :
+ Phân phát các cuốn sách châm ngôn bằng thiết bị điện tử ra thị trường
+ Rồi dần dần phân bán cho những nơi nghèo chữ
- Kết quả :
+ Thay đổi cách nhìn, thói quen của cộng đồng về văn hóa đọc.
Ai mà chẳng có một tuổi thơ thật đẹp đẽ.. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, tràn ngập tiếng cười, niềm vui, tràn ngập những yêu thương, lo lắng. Ở những nơi mà tôi từng sinh sống, có biết bao nhiêu kỉ niệm, nào là những trưa nắng, không đi ngủ trưa mà trốn đi chơi, những buổi chơi ô ăn quan hay nhảy lò cò... Đó là một tuổi thơ chưa từng biết nghĩ đến sự cô đơn là gì, chưa lo lắng đến việc mình làm lụng để mưu sinh. Nhưng đến khi lớn lên, con người ta luôn bận rộn, luôn suy nghĩ nhiều thứ. Khi ta còn thơ bé, ta sẽ sẵn sàng làm những gì mình muốn, nhưng khi lớn lên, ta chỉ muốn làm những gì mà người khác mong muốn. Vì vậy, giữa trẻ con và người lớn luôn có nhiều điểm rất khác biệt.
Tôi biết về tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã lâu, nhưng đến bây giờ, tôi mới có dịp được đọc những cuốn sách của ông. Một trong những cuốn sách mà tôi vô cùng ấn tượng đó là cuốn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”. Cuốn sách này đã được tặng giải thưởng văn học ASEAN 2010. Cuốc sách có bìa màu vàng, in hình một cậu bé, tờ bìa phía sau, tác giả đã nói rằng: “Tôi viết cuốn sách này không dành cho trẻ em. Tôi viết cho những ai từng là trẻ em”. Nguyễn Nhật Ánh viết quyển sách để nói về tuổi thơ của 4 nhân vật là thằng Cu Mùi, thằng Hải Cò, con Tí Sún và con Tũn gồm tất cả 12 chương.
Tôi vô cùng ấn tượng với chương 1 “Tóm lại hết một ngày” và chương 2 “Bố mẹ tuyệt , bởi nó khiến cho tôi càng thêm biết ơn bốmẹ của mình. Với chương 1, tôi cảm nhận được tình yêu thương, lo lắng của mẹ dành cho tác giả lúc còn nhỏ. Mà mối quan tâm chủ yếu là về sức khỏe, đối với trẻ con thì chẳng hề để ý đến sức khỏe của mình cho mấy, nhưng đến khi càng lớn tuổi, mối quan tâm về sức khỏe càng tỏ ra vô cùng đúng đáng, quan trọng. Khi đọc quyển sách, rất nhiều kí ức ùa về trong đầu óc tôi. Tôi nhớ lại về những ngày mình 7, 8 tuổi, tôi chẳng nghĩ gì nhiều về mặt tình cảm. Nhưng càng lớn, chỉ số tăng trưởng về mặt tình cảm càng tăng lên. Chẳng hạn, tình cảm của mình đối với gia đình. Trong chương 2, tác giả kể về những trò chơi mà ông và các người bạn nhỏ trong xóm cùng nhau chơi. Nó mang lại rất nhiều tiếng cười với tôi, và chắc hẳn, nếu bạn đọc được chương này, bạn sẽ cảm nhận được giống như tôi.
Ngoài ra, tôi cũng rất thích chương “Đặt tên cho thế giới”. Cu Mùi cũng Hải Cò, con Tí Sún, con Tũn cùng nhau thay đổi những suy nghĩ của bản thân. Cả bọn cho rằng “cái cánh tay là cái miệng”, nói “đi chợ thay cho đi ngủ”, cũng như “cái cặp biến đổi thành cái giếng” ... Cả bọn quyết tâm thay đổi cách gọi, đặt tên lại cho cả thế giới chỉ với mực đích làm cho thế giới trở nên mới mẻ, bớt nhàm tẻ. Những câu chuyện như vậy cũng rất mang lại tiếng cười, cho thấy được tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất vui, đầy lý thú. Ở cuối chương 12, tác giả có
“Để sống tốt hơn đôi khi chúng ta phải học làm trẻ con trước khi học làm người lớn..”.Đúng vậy, tuổi thơ cho ta rất nhiều kỉ niệm, khi nhỏ, ta thường ước mong được làm người lớn để tự do làm điều mình thích mà không phải xin phép ba mẹ. Đến khi lớn, ta mới biết rằng, cuộc sống của một người lớn lại còn tẻ nhạt gấp nhiều lần cuộc sống trẻ con, nó khiến ta khát khao nói lên một điều rằng : “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ...”
ĐÂY BẠN NKA
VOTE CHO MIK 5 SAO
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247