CHỦ TUS CHẤP NHẬN CHO LÀM MỖI ĐỀ MỘT THÔI RỒI ĐÓ NHA!
Bài làm:
Hè này, tôi tham gia hoạt động "mùa hè xanh" dành cho sinh viên đại học, nhân dịp đó, tôi trở lại thăm mái trường trung học mà ngày xưa tôi đã từng học.
Vừa bước vào sân trường, một cảm giác quen thuộc chợt thoáng qua trong tâm trí tôi. Trường thay đổi nhiều quá! Trường được xây mới, khang trang hơn ngày xưa rất nhiều. Dãy phòng học giờ đây cũng đã khác xưa rồi, phòng tin học, phòng công nghệ thông tin được xây nên rộng rãi, thoáng mát hơn nhiều, nhìn cái bảng đen to tướng cũng đã đủ biết điều đó. Tôi bước vào phòng tin học, tuyệt thật! Nó được trang bị toàn những máy tính đời mới hiện đại biết bao nhiêu. Thư viện cũng đã sạch sẽ, sáng sủa hơn rất nhiều. Tôi tiến về phía lớp 6 cũ mà ngày đó tôi đã từng học, khẽ chạm tay lên bức tường, dường như bao kỉ niệm của thời tuổi hồng thân thương bỗng chốc ùa về. Đẩy nhẹ cánh cửa, tôi tiến vào. Ôi! Dãy bàn ghế vẫn còn đó, chiếc bảng đen vẫn còn đó, chỉ có bức tường là được sơn mới và học sinh chẳng còn đùa nghịch mà vẽ bậy lên đó nữa. Đặt tay nhẹ lên mặt bàn, bỗng nước mắt tôi trào ra, mới đó mà đã 10 năm, mười năm kể từ ngày đầu tôi bỡ ngỡ làm quen với ngôi trường mới. Bước ra khỏi lớp, tôi chợt nhớ đến cây phượng mà lớp tôi đã cùng nhau trồng vào ngày ra trường. Cái cây nay đã cao lớn, trên cành đầy những bông hoa đỏ thắm, dang sải tay to lớn của nó che mát một phần sân trường. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lên lớp vỏ xù xì rồi bất giác ôm lấy cái cây, cây đung đưa nhẹ nhàng, hình như cây cũng muốn ôm tôi. Cơn gió vi vu thoáng qua làm vài bông hoa khẽ rời cành, khẽ rơi xuống sân trường. Lòng tôi lại nhớ đến những người bạn cũ, các bạn giờ đây cũng đã trưởng thành rồi! Liệu có còn nhớ những kỉ niệm mà chúng ta đã cùng nhau trải qua? Tôi rảo bước trên dãy hành lang cũ vắng lặng, nhớ về những ngày tháng tươi đẹp đã mãi mãi không trở lại nữa. Tia nắng nhỏ xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống khoảng sân tĩnh lặng càng làm tôi thêm nhớ.
Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, cảnh vật còn đây, hàng cây còn đây nhưng những thầy cô năm xưa đâu rồi? Nghĩ thế, tôi tiến vè phía phòng hiệu trưởng, thầy hiệu trưỡng cũ đã về hưu, cô phó hiệu trưởng giờ đây trở thành hiệu trưởng mới. Thời gian trôi qua như nhẫn tâm lấy đi bao vẻ đẹp của cô. Cô già đi rất nhiều, mái tóc đã có vài sợi bạc. Tôi bước vào, cô nhận ra ngay đứa học trò năm xưa và mời tôi ngồi. Qua trò chuyện với cô, tôi được biết một số thầy cô năm xưa đã nghỉ hưu, điều đó làm tôi rất buồn và trống vắng. Trò chuyện xong, tôi gửi cô một vài lời chúc rồi tạm biệt cô.
Ra khỏi cổng trường mà lòng tôi bùi ngùi vô cùng. Tôi nhận rằng: "Thời gian trôi qua có thể lấy đi nhan sắc, để lại bao nhiêu thay đổi nhưng sẽ không thể lấy đi những kỉ niệm". Đúng là một thời để nhớ! Tôi muốn nói rằng: Cảm ơn các thầy cô rất nhiều! Em sẽ không bao giờ quên ơn thầy cô, những người lái đò đã chắp cánh co em bay vào đời!
Nocopy, nếu có cho xin link!
CHÚC BẠN HỌC TỐT!! XIN CTLHN :33
Ngữ văn có nghĩa là: - Khoa học nghiên cứu một ngôn ngữ qua việc phân tích có phê phán những văn bản lưu truyền lại bằng thứ tiếng ấy.
Nguồn : TỪ ĐIỂN TIẾNG VIỆTLớp 6 - Là năm đầu tiên của cấp trung học cơ sở. Được sống lại những khỉ niệm như ngày nào còn lần đầu đến lớp 1, được quen bạn mới, ngôi trường mới, một tương lai mới!
Nguồn : ADMIN :))Copyright © 2021 HOCTAP247